CHƯƠNG 1697
“Ha!” Liễu Ảnh vô thức cười khẩy: “Vợ sắp cưới của anh do mẹ anh đích thân chọn cho. Sao nào, anh muốn làm trái ý mẹ anh à?” Liễu Ảnh cười đây châm chọc: “Cưới tôi? Năm năm không đủ để anh sỉ nhục hay sao? Hay là anh thấy cái chết của ba tôi có thể xóa nhòa?”
“Em không cần lo những việc khác, em chỉ cần nói với anh rằng em có đồng ý lấy anh không?” Tư Đồ Không cố chấp bám lấy câu hỏi này. Anh ta chỉ cần một đáp án thôi, chỉ cần Liễu Ảnh nói đồng ý, cho dù có khó khăn tới cỡ nào, anh ta cũng sẽ cưới cô!
“Tôi không đồng ý! Anh đừng quên những gì chúng ta vừa mới nói. Nếu như ba tôi có liên quan tới cái chết của ba anh, tôi còn chưa đồng ý chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, thế mà anh còn muốn cưới tôi ư? Anh thấy đó là chuyện rất hợp lý giữa chúng ta sao?”
Liễu Ảnh phẫn nộ. Rốt cuộc anh ta có hiểu rằng giữa hai người họ có quá nhiều chuyện hay không? Cô không thể nào thoải mái chấp nhận anh ta được, huống chi, người nhà của anh ta cũng sẽ không đồng ý!
Liễu Ảnh phẫn nộ. Rốt cuộc anh ta có hiểu rằng giữa hai người họ có quá nhiều chuyện hay không? Cô không thể nào thoải mái chấp nhận anh ta được, huống chi, người nhà của anh ta cũng sẽ không đồng ý!
“Được, vậy chúng ta không nói tới chuyện này nữa. Nếu như sau này, chứng minh được ba em không hê trong sạch, vậy thì em không được rời khỏi anh.” Tư Đồ Không quyết định sẽ thong thả, giữ được cô là tốt rôi, họ vẫn sẽ còn cơ hội. Tư Đô Không ngẫm nghĩ mãi, nếu như Liễu Ảnh muốn ra đi, rốt cuộc sẽ làm gì? Cô đã biết chuyện kia rồi, cũng đã nói với anh ta rằng sẽ ra đi, bây giờ ở lại đây vì điều gì? Chuyện của Bùi Dật Duy ư? Phải thừa nhận rằng, Tư Đồ Không luôn không muốn nghĩ tới Bùi Dật Duy. Cứ như hễ nhắc tới người ấy thì sẽ có quan hệ đặc biệt nào đó với Liễu Ảnh vậy.
Liễu Ảnh không nói không rằng, không muốn đồng ý, “Anh biết bây giờ em có rất nhiều việc. Em luôn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy. Nếu như anh giúp em thì chúng ta bắt đầu lại có được không?” Tư Đồ Không xuống nước trước, chậm rãi nói, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi.
Liễu Ảnh sững người, ý anh ta vừa nói là, anh ta đồng ý giúp Bùi Dật Duy ư? Trước đó không phải là tức giận tới như vậy, hận không thể khiến Bùi Dật Duy chết ngay lập tức sao? Nhớ tới chuyện trên mạng, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải anh tung chuyện Bùi Dật Duy giết người ra không?”
“Em nghi ngờ anh?” Tư Đồ Không không sao tin nổi. Lễ nào trong mắt cô ấy, mình lại là người không từ thủ đoạn tới vậy ư?
Huống chỉ, Bùi Dật Duy có tư cách gì để anh ta phải chú ý tới? Nếu như không vì Liễu Ảnh, anh ta còn chẳng thèm ngó ngàng đến Bùi Dật Duy nữa!
Liễu Ảnh nhìn vẻ mặt anh ta rồi lắc đầu, lẽ nào không phải anh ta sao? Vậy thì là ai? Rốt cuộc chuyện này có lợi cho ai? Sự im lặng của Liễu Ảnh đã đồng nghĩa với việc thừa nhận trong mắt Tư Đồ Không, thừa nhận rằng cô đang nghỉ ngờ anh ta là người ra tay.
Cảm xúc vừa mới lắng xuống lại bùng nổi!
“Bùi Dật Duy có gì đáng để anh phải ra tay? Anh ta giết người ngồi tù là chuyện chắc chắn, nếu như anh thực sự muốn làm gì đó thì cứ khiến anh ta không ra được là xong, chịu án chung thân cũng đủ, cần gì phải tung tin ra ngoài?” Tư Đồ Không tức giận, gần như là quát lên.
Liễu Ảnh kinh ngạc nhìn Tư Đồ Không. Không ngờ rằng anh ta lại có suy nghĩ như vậy, để Bùi Dật Duy ngồi tù vĩnh viễn ư? Sao anh ta lại ác độc như vậy? Bùi Dật Duy đắc tội gì với anh ta?
Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh, nói từng chữ một: “Nếu như anh giúp Bùi Dật Duy thì em cho anh một cơ hội, chúng ta sẽ bắt đầu lại, có được không?”
Liễu Ảnh bỗng thoáng dao động. Cô hoàn toàn không có khả năng nhúng tay vào chuyện này, Bùi Dật Duy không muốn cô giúp đỡ, cô chẳng làm được gì cả, giống như chấp nhận nghe theo ý trời vậy. Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ có cách, nhưng bây giờ lại không liên lạc được. Chuyện đang ngày một lớn dần, không biết sẽ thành ra thế nào nữa. Nếu Tư Đồ Không ra tay… Nếu anh ta giúp đỡ… Nhưng như vậy, cô sẽ lại dây dưa với anh ta, đây không phải là điều cô muốn. Cô sợ mình vừa mở lời thì sẽ không bao giờ thoát khỏi Tư Đồ Không được nữa.
Sự im lặng của Liễu Ảnh khiến Tư Đồ Không rất hài lòng. Cô càng suy nghĩ lâu, càng có nghĩa răng Bùi Dật Duy không quan trọng với cô tới như vậy. Hoặc là, tự anh ta vẫn luôn nghĩ quá lên, cô thực sự không hề yêu Bùi Dật Duy! Đáy lòng Tư Đồ Không dấy lên hy vọng. Chỉ cần Liễu Ảnh không yêu Bùi Dật Duy, anh ta tin mình sẽ giành được trái tim cô. Đương nhiên, cho dù Liễu Ảnh có thực sự thích tên đó thì cuối cùng cũng sẽ phải cưới anh ta thôi!
Liễu Ảnh suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới tình cảm yêu mến mà cô đã từng dành cho Bùi Dật Duy, nhớ tới quá khứ giữa mình và Tư Đồ Không, nhớ tới Bùi Dật Duy bây giờ, cùng với tình cảnh khó khăn lúc này của cô, chật vật cất lời: “Anh bỏ cái suy nghĩ đấy đi.
Chuyện của Bùi Dật Duy, không cần anh phải giúp đỡ. Có lẽ tôi không giúp được gì, nhưng Nhã Thanh nhất định sẽ giúp được.”
Tuy bị từ chối, nhưng Tư Đồ Không lại không khó chịu chút nào. Điều này chứng tỏ rằng, cô không yêu Bùi Dật Duy. Nếu như yêu, Liễu Ảnh nhất định sẽ cầu xin anh ta giúp đỡ, có thể anh ta sẽ đồng ý, nhưng sẽ không dễ dàng giúp đỡ như vậy. Tuy bây giờ chưa thỏa thuận được, nhưng anh ta cũng sẽ không quan tâm tới Bùi Dật Duy nữa, sống hay chết thế nào cũng được. Bây giờ anh ta chỉ nghĩ về Liễu Ảnh thôi.
“Được, anh không hỏi tới chuyện của Bùi Dật Duy nữa. Nhưng còn em, anh sẽ dứt khoát không buông tay đâu!” Tư Đồ Không cất lời, thái độ cương quyết phải có bằng được.
“Tùy anh thôi, tôi không quan tâm!” Liễu Ảnh hơi khó chịu. Phải chăng cô đã vì bản thân mà chặt đứt đường lui của Bùi Dật Duy? Cô không tin Tư Đồ Không sẽ thực sự giúp đỡ Bùi Dật Duy, cô càng không muốn có quan hệ với anh ta. Bản thân cô, suy cho cùng vẫn là ích kỷ.