Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1690





CHƯƠNG 1690

“Cậu bé à, là Vũ Kỳ thích chú, nên mới tới tìm chú, đâu phải chú chủ động tìm Vũ Kỳ đâu.” Trương Minh Hoàng hơi khiêu khích: “Hơn nữa Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, chú có thể có ý đồ gì được.”

Đường Minh Hạo cảm thấy tức điên lên mất, cái gì mà Vũ Kỳ chỉ là một đứa bé, sẽ không có ý đồ gì? Lẽ nào Vũ Kỳ lớn hơn một chút, thì ông ta thực sự sẽ có suy nghĩ gì đó sao? Con người này đang cố ý đúng không!

Trương Minh Hoàng biết Đường Minh Hạo đã hiểu nhầm rồi, nhưng ông ta lại không sửa lại, thay vào đó ông ta còn vui vẻ nhìn cậu bé đăm chiêu suy nghĩ. Hiếm khi cậu bé thể hiện ra vẻ mặt khác như vậy, ông ta rất thích. Dáng vẻ này mới giống một đứa trẻ, cứ lạnh lùng như vậy thì khó chịu biết chừng nào.

“Được, vậy thì chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!” Đường Minh Hạo buộc bản thân phải bình tĩnh lại, người trước mắt này quá xảo quyệt, thậm chí còn cố ý dẫn dắt cậu bé suy nghĩ lệch lạc. Cậu bé không thể như vậy được, không thể để ông ta dẫn dắt, buộc phải bình tĩnh lại, chủ động nắm bắt cơ hội trước.

Trương Minh Hoàng tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ. Đứa trẻ này phản ứng nhanh như vậy sao? Không ngờ cậu bé lại đoán được ra ông ta đang cố ý khiến cho cậu bé suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, còn có thể lấy lại bình tĩnh để “đàm phán” với ông ta nhanh như vậy nữa!

Quản gia Trọng ở bên cạnh thấy vậy cũng rất kinh ngạc! Niềm vui bất ngờ mà hai đứa trẻ này mang đến thực sự quá lớn! Cậu chủ nhỏ đây mới chỉ năm tuổi thôi, nhưng không hề giống trẻ con một chút nào cả. Thành chủ cố ý dẫn dắt, vậy mà lại không bị cuốn vào, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Quản gia Trọng càng thêm khâm phục Đường Minh Hạo, thậm chí còn cảm thấy, cậu bé thực sự có thể làm thành chủ đời tiếp theo của Quỷ Vực Chi Thành.

“Nói chuyện?” Trương Minh Hoàng cố ý nói, ông ta thực sự rất hài lòng với đứa trẻ này, nhưng đáng tiếc… Nếu như Đường Thấm Nhi thực sự là con gái của ông ta thì tốt.

“Đúng vậy, nói chuyện, nói chuyện với nhau như hai người đàn ông.” Đường Minh Hạo có hơi khó chịu khi thấy ông ta cười như vậy, thậm chí còn cảm thấy bản thân bị khinh thường. Cậu bé phải nhanh chóng lấy lại thế chủ động.

“Được.” Trương Minh Hoàng gật đầu, ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào Đường Minh Hạo. Đứa trẻ này ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn ông ta, giống như không mảy may muốn nhượng bộ vậy.

“Chú tên là gì, có thân phận thế nào?” Cả người Đường Minh Hạo căng cứng, cậu bé không thể để lộ ra vẻ sợ sệt được. Bây giờ cậu bé không chỉ có một mình, mà còn phải bảo vệ cả em gái nữa. Lúc này cậu bé đang đàm phán, nếu như tỏ ra yếu đuối thì sẽ thất thế, có khi còn bị người trước mặt cười nhạo.

“Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.” Trương Minh Hoàng nghiêm túc trả lời, vốn dĩ ông ta không cần phải quan tâm, thế nhưng ông ta muốn dành đủ sự tôn trọng cho cậu bé trước mặt. Ông ta càng hy vọng cậu bé có thể mang lại thêm nhiều niềm vui cho ông ta hơn.

Đường Minh Hạo thoáng lộ vẻ nghi hoặc, hình như đã nghe thấy cái tên Quỷ Vực Chi Thành này ở đâu đó, nhưng cụ thể là gì thì cậu bé lại không nhớ ra. Nhưng điều đó không quan trọng, chắc chắn là một nơi vô cùng ghê gớm. Đường Minh Hạo nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, cậu bé rất hài lòng với sự thẳng thắn của người đối diện, cho nên cũng chủ động giới thiệu về bản thân: “Tôi tên Đường Minh Hạo, là anh trai của Vũ Kỳ.”

“Ừm.” Trương Minh Hoàng tỏ ý rằng bản thân đã nghe thấy.

“Năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?” Đường Minh Hạo vốn không muốn hỏi tuổi tác của ông ta lắm, nhưng thực sự quá tò mò, hơn nữa… cậu bé cứ cảm thấy Vũ Kỳ gọi ông ta là chú thì không phù hợp. Không chỉ về tuổi tác, còn có một số cảm giác không thể nào nói rõ được, tóm lại là cảm thấy người này còn lớn tuổi hơn so với tưởng tượng.

“Đã ngoài năm mươi tuổi rồi.” Trương Minh Hoàng nghiêm túc trả lời. Không ngờ đứa trẻ này lại hỏi tuổi tác của mình, nhưng ông lại không nghĩ ra được là do nguyên nhân gì. Thứ như tuổi tác này, thực ra đã rất lâu rồi ông ta không để ý tới, hoặc là cố ý không nghĩ đến. Vũ Kỳ gọi ông ta là chú, nhưng ông ta đã đủ tuổi làm ông nội hai đứa nhóc rồi. Đường Minh Hạo hỏi như vậy, biết đâu được còn có thể thuận tiện đổi lại xưng hô.

Đường Minh Hạo sững sờ cả người…

Đường Minh Hạo sững sờ cả người…

Cậu bé cũng đoán rằng người này không trẻ tới như vậy, nhưng không ngờ rằng lại khác xa đến thế! Càng không thể tin được người trước mặt đã hơn năm mươi tuổi! Nhìn ông ta cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi. Cậu bé đoán rằng cùng lắm là chưa tới bốn mươi tuổi, vậy mà… ông ta đã ngoài năm mươi tuổi rồi! Không chỉ đơn giản là không lộ tuổi mà giống như không hề già đi hơn!

Có linh đan diệu dược gì hay sao? Đường Minh Hạo cảm thấy có hơi bị tổn thương!

“Đúng thật là chú đã ngoài năm mươi tuổi rồi, con gái chú cũng đã hơn hai mươi tuổi.” Trương Minh Hoàng cảm khái, nhân tiện giải thích luôn. Ông ta thấy rõ được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của Đường Minh Hạo, ông ta cũng biết rõ rằng trông mình rất trẻ. Hiện tại, nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt đứa bé này, ông ta lại không biết trong lòng mình có cảm tưởng gì.

Ông ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều người muốn gặp, có thêm nhiều chuyện muốn làm cùng mọi người. Ông ta muốn ở bên vợ cùng con gái, muốn làm rất nhiều chuyện cùng với họ, muốn cùng nhau ăn cơm, uống nước, muốn cùng nhau đi dạo, tập luyện, muốn cùng chơi cùng vui. Nhiều lắm, rất nhiều! Suy nghĩ nghiêm túc lại, cuộc đời này của ông ta có quá nhiều tiếc nuối. Ông ta không muốn già đi, không muốn chết đi trong nuối tiếc, càng không muốn già đi trong niềm hối hận! Bây giờ, ông ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được con gái, ở bên cạnh con bé, dùng phần đời còn lại để bù đắp cho con bé, bù đắp những đau khổ mà con bé đã phải gánh chịu trong suốt hai mươi mấy năm qua!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv