Tia sáng trong mắt cô vụt qua rất nhanh, rất nhỏ, cô lập tức cụp mắt xuống, vì vậy Dương Tầm Chiêu không phát hiện ra.
Dương Tầm Chiêu đã cắm thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ, sau đó anh lấy đầu đọc thẻ cảm vào máy tính, lúc này chỉ cần chạm nhẹ
một cái, là có thể mở dữ liệu bên trong ra.
Hàn Nhã Thanh không nhúc nhích, không có bất cứ hàng động ngăn cản nào, cũng không lên tiếng.
Dương Tầm Chiêu giật mình, ánh mắt hơi lóe lên khi nhìn cô, cô vẫn không có bất kì hành động nào?
Không nên như thế!
Thông tin trong đó là tuyệt mật, vì cô chịu trách nhiệm lấy thông tin này nên cô đương nhiên biết tâm quan trọng của nó, tại
sao cô có thể cho phép anh mở nó một cách tùy tiện?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô chằm chằm, thay vào đó là khuôn mặt cô hơi mong đợi, như thể đang đợi anh mở...
Dương Tầm Chiêu đang suy nghĩ, động tác của anh tự nhiên cũng dừng lại.
“Ông xã à, có chuyện gì vậy? Sao anh không mở?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh chớp chớp mắt, ngược lại bắt đầu thúc giục anh.
“Ông xã, trong đó là gì thế?” Lúc này, vẻ mặt Hàn Nhã Thanh không che giấu sự mong đọi, thậm chí hơi hưng phấn.
Mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên, hắn biết người phụ nữ này là loại người không bao giờ rơi lệ khi nhìn thấy quan tài.
Trong thẻ nhớ có một tập tin nén, Dương Tâm Chiêu bấm vào xem, nhưng tập tin này đã được mã hóa, cần mật khẩu để giải
nén.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, mỉm cười, anh nghĩ cô không vội vì cô biết rằng tập tin đã được mã hóa, cô tin rằng anh không thể mở khóa được, vì thế cô không hề lo lắng.
Nhưng, chỉ sợ khiến cô phải thất vọng rồi.
Sau đó Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhập một vài con số và ký hiệu, tệp tin bắt đầu được giải nén......
Nhưng trên mặt Hàn Nhã Thanh vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn không ngăn cản, mở to mắt chờ mong.
Thấy phản ứng của cô lúc này vẫn như vậy, lông mày Dương Tâm Chiêu khẽ cau lại.
Rốt cuộc anh đã làm sai ở đâu?
Thật ra Hàn Nhã Thanh không phải không lo lắng, cũng không phải không vội, mà là cô biết lo lắng cũng vô dụng, bởi vì cô mới phát hiện thẻ nhớ này Dương Tầm Chiêu đã xem qua rồi.
Ban đầu Tống Vân đã đánh kí hiệu trên thẻ nhớ, một khi thẻ nhớ được đọc, kí hiệu này sẽ bị hủy.
Dấu vết trên thẻ nhớ là do Tống Vân tự làm, người bình thường sẽ không bao giờ phát hiện ra, Tống Vân là bậc thầy về ngụy trang và phục chế, chính nhờ vậy mà Hàn Nhã Thanh mới phát hiện ra Dương Tầm Chiêu đã đọc được thông tin trong thẻ nhớ rồi.
Vì anh đã nhìn thấy rồi nên cô không cần ngăn cản nữa, hiển nhiên bây giờ anh cố ý lừa cô, một khi cô có hành động gì cô sẽ bị bại lộ.
Dương Tầm Chiêu thực sự là một con cáo già, bụng dạ đen tối, cũng vô cùng nham hiểm.
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh nghĩ rằng tập tin đã được mã hóa và Dương Tầm Chiêu không thể dễ dàng mở nó ra, nhưng cô không ngờ rằng Dương Tầm Chiêu lại giải nén tập tin dễ dàng như thế.
Cô rời khỏi khách sạn đến bây giờ không mất nhiều thời gian, chưa kể trước đó Dương Tầm Chiêu đã theo dõi cô lãng phí
không ít thời gian.
Xem ra, cô đã đánh giá thấp năng lực của Dương Tầm Chiêu, còn có chuyện gì mà anh không làm được?
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi kịp thời thoát khỏi khách sạn.
Cô nghĩ nếu phản ứng của cô chậm một chút, nhất định cô sẽ bị tóm gọn.
Tất nhiên, Hàn Nhã Thanh biết cô có thể trốn thoát là do cô có lợi thế trong việc giữ vững tâm lý.
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, quá trình giải nén đã hoàn tất, tệp tin được mở ra, trang đầu tiên dày đặc chữ và số, Hàn Nhã Thanh biết rằng đây là một loại mật mã.
Hàn Nhã Thanh thầm thở phào, đây là một mật mã rất đặc biệt mà hầu hết mọi người sẽ không bao giờ hiểu được, vì vậy Dương Tầm Chiêu có đọc nó cũng không có vấn đề.
“Ông xã, đây là cái gì thế? Anh cho em xem những thứ này làm gì? Em cứ nghĩ là một bộ phim hay nào đó.” Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên thoải mái lạ thường.
“Đây là một mật mã rất đặc biệt, nhưng tôi tình cờ hiểu được một chút.” Dương Tầm Chiêu nghiêm nghị nhìn cô, khóe môi
dường như sâu hơn một chút, cô khẳng định anh không hiểu mật mã này, vì vậy cô cảm thấy vẫn ổn?
Nhưng mà, rất tiếc vì lại làm cô thất vọng rồi.
Nhịp tim của Hàn Nhã Thanh dường như ngừng lại khi cô nghe những gì anh nói.
Anh hiểu? Anh thực sự hiểu?
Anh thậm chí còn nhận ra loại mã này?
Loại mã này cô chỉ nhìn thấy, không quá hiểu, cô chỉ biết được một vài ký hiệu, bởi vì loại mã này người bình thường không tiếp xúc đến, cô chỉ học một vài ký hiệu đơn giản nhất.
Làm sao anh hiểu được?
Có điều gì anh ấy không biết?
Vào lúc này, Hàn Nhã Thanh không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình cho dù cô có bình tĩnh đến đâu.
Bởi vì chuyện này quá kinh ngạc rồi.
“Sao thế? Căng thẳng sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe môi nhếch lên ý cười, rốt cuộc cô không thể giả bộ nữa sao?
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cô biết vẻ mặt ngạc nhiên vừa rôi tương đương với việc lộ ra vài khuyết điểm, nên phải tìm cách khôi phục tinh thần.
“Ông xã, anh thật tuyệt vời.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc để che đi sự ngạc nhiên mà cô vừa thể hiện ra. Dương Tầm Chiêu biết quá nhiều, ngược lại khiến cô càng thêm lo lắng.
Một người bình thường tuyệt đối không thể nào biết được những thứ này!!
Cô biết anh không phải người bình thường, nhưng thân phận của anh có vẻ rất đặc biệt!!
“Tôi đã nhìn thấy loại mã này ở chỗ của Đường Lăng.” Dương Tầm Chiêu nghiêm túc nhìn cô, trong đôi mắt hơi híp lại ẩn hiện một tia sáng, lúc này cô còn có thể giả vờ được sao?
Thế nào? Cô nghĩ rằng anh không biết loại mật mã này, chỉ là đang lừa cô?
Nếu đã như vậy, anh không ngại nói thêm một chút.
Khi Dương Tầm Chiêu nói những lời này, mắt anh nhìn thẳng vào cô, nhưng trên mặt cô không có một chút thay đổi nào.
Anh luôn nghi ngờ cô là người của anh cả, nên anh nghĩ khi nghe anh nhắc đến tên Đường Lăng, cô không thể nào không có phản ứng.
Lông mày Hàn Nhã Thanh khẽ cau lại, thay đổi rất nhỏ, sau đó không có một chút biểu hiện gì khác lạ.
Dương Tầm Chiêu nhìn phản ứng của cô, đôi mắt lóe lên, phản ứng của cô như vậy là che giấu khá tốt, hay là.....
“Ông xã à, muộn rồi, em buồn ngủ quá, nếu anh không có việc gì nữa thì em đi ngủ đây.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, môi hơi cong lên, vẻ mặt hơi bất mãn.
Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không quan tâm đến thứ mà anh đang nắm giữ, xem mọi chuyện như không liên quan gì đến cô.
Dương Tầm Chiêu thở dài, cô quả nhiên là người nhìn thấy quan tài không rơi lệ.