Chương 1669
“Trả lời tôi.” Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh nhìn lạnh toát. Từ sau khi cúp điện thoại, anh đã thấy rất khó chịu, chẳng biết trút vào đâu, cũng chẳng thể nổi đóa lên với cô được.
Và thế là, thư ký Lưu biến thành chỗ trút giận.
“Tổng giám đốc à, tôi không phải phụ nữ, mà thậm chí còn chưa có bạn gái nên tôi không hiểu lắm.” Thư ký Lưu không muốn trả lời, nhưng tổng giám đốc lại không muốn anh ta câm như hến, anh ta không nói gì cả cũng không được.
“Trả lời hay lắm, hay thôi ngày mai cậu đến châu Phi đào giếng đi.” Rõ ràng là Dương Tầm Chiêu đang muốn có một đáp án ngay bây giờ.
Khóe miệng thư ký Lưu giật giật, tổng giám đốc ác độc quá mà.
“Tổng giám đốc muốn nghe lời thật lòng, hay là lời dối lòng đây ạ?” Thư ký Lưu quyết định mặc cho số phận, nếu tổng giám đốc đã hỏi, buộc anh ta phải trả lời thì anh ta đành phải trả lời thôi.
Đôi mắt Dương Tầm Chiêu nheo lại, giọng trầm đi thấy rõ, giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lời thật lòng.”
Tất nhiên là anh phải nghe sự thật, nghe lời dối trá có ích gì.
Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới đáp lại: “Tình đầu đều khảm sâu trong trí nhớ, là khắc cốt ghi tâm. Phụ nữ là sinh vật cảm tính nên nghe nói đối với họ thì mối tình đầu là độc nhất vô nhị.”
Thư ký Lưu thật sự chẳng bận tâm gì nữa, chính tổng giám đốc nằng nặc muốn nghe chứ không phải tại anh ta. Hơn nữa tổng giám đốc mới bảo rất rõ ràng là muốn nghe lời nói thật lòng.
Bây giờ anh ta đã nói thật lòng rồi, không có chút dối gian nào cả, tất nhiên mấy câu này đều là những thứ anh ta đọc được trên mạng.
Sắc mắt cậu ba Dương sa sầm hẳn xuống, trong tích tắc giống như mây đen giăng kín trời, tưởng chừng như một lát nữa thôi là mưa sẽ rơi ào ào. Anh muốn thư ký Lưu nói thật lòng nhưng lời thư ký Lưu vừa nói anh lại không muốn nghe.
“Cậu biến đi được rồi đấy.” Giọng nói của cậu ba Dương lúc này đã lạnh đến mức có thể khiến người khác chết rét, ánh mắt nhìn anh ta giống như có thể giết anh ta chỉ trong một giây.
Cậu ba Dương đang phiền muộn, vốn định nghe thư ký Lưu nói câu nào đó giúp tâm trạng anh khá khẩm hơn một chút nhưng cuối cùng thư ký Lưu lại nói với anh mấy câu thế này đây.
Rõ ràng bình thường thư ký Lưu nhạy bén lắm kia mà, sao hôm nay lại đần độn thế chứ.
Anh bảo nói lời thật lòng thì nhất định phải nói thật đến thế à?
Lúc nghe thấy tổng giám đốc nhà mình phán một chữ “biến”, thư ký Lưu còn tưởng như đang nghe thấy âm thanh của thiên nhiên, anh ta muốn biến từ lâu rồi nhưng tổng giám đốc không cho anh ta biến thì có.
Bây giờ tổng giám đốc đã ra lệnh, cuối cùng anh ta cũng biến được rồi.
Đến cả mớ tài liệu ngổn ngang trên bàn làm việc mà thư ký Lưu cũng không buồn thu dọn, thậm chí anh ta còn chẳng buồn xoay người, cứ thế bước lùi dần về phía sau.
Thư ký Lưu nhanh chóng lùi đến cửa phòng làm việc, bấy giờ mới xoay người, vươn tay kéo cửa phòng làm việc.
“Ngày mai biến đến châu Phi đào giếng.” Tay thư ký Lưu còn chưa nắm vào núm cửa để mở cửa thì giọng nói như Diêm Vương của Cậu ba Dương lại vọng đến lần nữa.
Động tác của thư ký Lưu cứng đờ, trong nháy mắt tim anh ta lạnh toát, sao lúc nào kẻ xui xẻo cũng là anh ta vậy.
Anh ta không cam lòng, nhưng bây giờ có cho thêm mười lá gan thì thư ký Lưu cũng không dám tranh luận với tổng giám đốc câu nào, cứ trốn khỏi phòng làm việc tối tăm này đã rồi có gì tính tiếp.
Không gì quan trọng hơn tính mạng mình cả.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Dương. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi phòng làm việc, trong phòng cũng chỉ còn lại mình cậu ba Dương. Anh nhìn điện thoại để trên bàn làm việc, sắc mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng rất bức bối.
Một lúc sau, anh cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Hàn Nhã Thanh, gửi địa chỉ nơi mình đang ở, bảo Hàn Nhã Thanh đến chỗ anh.
Anh cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với cô mới được!
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa biết được tâm trạng của cậu ba Dương lúc này đang thế nào nên khi nhận được tin nhắn của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh còn thấy khá kỳ lạ. Bình thường Dương Tầm Chiêu hiếm khi nào gửi tin nhắn, có việc đều gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa ban nãy gọi điện thoại cũng đã bảo cô làm xong việc thì sẽ đến tìm anh, sao còn cố ý nhắn tin làm gì nữa?
Chẳng lẽ có chuyện gì rất quan trọng, rất cấp bách à?