Liễu Ảnh chìm trong suy nghĩ của mình, cho dù là Tư Đồ Không hay bà Tư Đồ thì cũng không khác biệt gì lắm.
Dù sao đó cũng là những người không quan trọng, thậm chí… là những người về sau sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bị cắt ngang.
Liễu Ảnh vừa hỏi liệu cách làm của Tư Đồ Không có phải là đang thể hiện tình cảm với cô không.
Khách quan mà nói, mẹ Liễu cảm thấy Tư Đồ Không có tình cảm với Liễu Ảnh, nhưng… bà không muốn nói ra.
Bà không hiểu Tư Đồ Không, cũng không rõ những tâm tư của anh ta, vậy nên bà cũng không trả lời Liễu Ảnh.
Hơn nữa bà không có cách nào để bình tĩnh nói chuyện đấy ra được.
Tư Đồ Không thật sự có tình cảm với Liễu Ảnh là chuyện tàn nhẫn biết bao.
Bởi vì đã có suy nghĩ ra đi, hiện giờ mẹ cô cũng ủng hộ nên suy nghĩ này càng bén rễ trong lòng cô hơn.
Liễu Ảnh tính toán nghiêm túc, liệu cô có cần lo lắng cho những người ở đây không.
Cô không cần lo lắng cho Hàn Nhã Thanh, hiện giờ tình cảm của cô ấy và Dương Tầm Chiêu rất ổn định, không xảy ra chuyện bất ngờ thì hai người bọn họ sẽ đăng ký kết hôn.
Liễu Ảnh cảm thấy rất tiếc vì không tham gia được đám cưới của họ.
Nhưng cô tin, Hàn Nhã Thanh nhất định có thể hiểu cho cô, thậm chí ủng hộ quyết định của cô.
Chuyện của Bùi Dật Duy vẫn chưa có phán quyết, nhưng nghe những người quen biết nói thì chắc chắn sẽ được giảm án.
Hiện giờ không còn ai nhúng tay vào chuyện này nữa, chắc vụ án sẽ được giải quyết đúng trình tự.
Kể cả có thêm việc phát sinh đi nữa, Hàn Nhã Thanh cũng có thể xử lý được, Liễu Ảnh không cần lo lắng.
Vậy còn gì đáng lưu luyến ở đây nữa? Liễu Ảnh cảm thấy cô không cần xen vào những chuyện đó thì người khác cũng có thể xử lý tốt.
Trái tim cô dần bình tĩnh trở lại.
Liễu Ảnh đã nghĩ xong xuôi, khi rời khỏi đây, cô sẽ không mang theo gì trừ quần áo, càng nhẹ nhàng càng tốt.
Hiện giờ, cô chỉ còn thiếu một cơ hội nữa mà thôi.
Liễu Ảnh không muốn ngồi đợi, cứ như vậy thì không biết sẽ phải đợi đến bao giờ, vậy nên cô quyết định chủ động đi tìm cơ hội.
Những mối quen biết của cô cũng có hạn nên muốn hỏi Hàn Nhã Thanh xem có quen biết người nào không, hoặc có thể cho cô một cơ hội gì không.
Nhưng Liễu Ảnh cũng nghĩ, cô sẽ không nói thẳng là để cô rời khỏi đây.
Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, cô đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây cô cá tính chứ không dửng dưng như bây giờ.
Hiện tại, Liễu Ảnh như đang lao vào một con đường không có lối về, mà con đường này dẫn đi đâu cô cũng không còn quan tâm nữa.
“Liễu Ảnh, khoảng thời gian này con có thể thoải mái một chút, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.” Mẹ Liễu cảm thấy bà không có gì để cho Liễu Ảnh, thứ duy nhất bà có thể cho cô chính là để cô được an lòng.
Liễu Ảnh gật đầu: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, bây giờ con chỉ nghĩ trước thôi, mẹ không cần lo lắng.” Chuyện đi khỏi đây có thể từ từ suy nghĩ, nếu như Tư Đồ Không đã cho cô thời gian thì cô đương nhiên cũng không từ bỏ.
“Liễu Ảnh, con mệt cả ngày rồi, mẹ nấu cơm cho con ăn.” Mẹ Liễu thấy Liễu Ảnh gầy đi không ít, trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Bà chủ động vào bếp nấu ăn, nhưng khi mở tủ lạnh ra, bên trong có rất ít đồ, nhất là thiếu rau tươi.
Biết ngay là Liễu Ảnh sống không ổn, bà chợt thẫn thờ.
Liễu Ảnh hiểu ra, vội vàng đi tới, níu lấy cánh tay của mẹ: “Mẹ, đồ ăn trong nhà con ăn cũng gần hết rồi, hay chúng ta đi mua đi?”
Mẹ Liễu đẩy tay Liễu Ảnh ra, nhìn cô thất vọng: “Liễu Ảnh, sao con lại lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa? Con có một mình thì càng phải biết tự chăm sóc mình chứ!”
Liễu Ảnh gật đầu lia lịa, bước tới lắc tay mẹ rồi làm nũng: “Mẹ, lúc trước con không sống ở đây, sau khi cãi nhau với Tư Đồ Không thì con mới tới thôi.
Mẹ nghĩ thử xem, mới được mấy ngày chứ.
Lúc trước con luôn chăm sóc bản thân mình rất tốt đấy.” Đúng là mấy ngày qua cô không ăn uống đàng hoàng, nhưng trước đây thật sự không phải vậy.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện của Bùi Dật Duy rồi của Tư Đồ Không, khiến cho cô bận bù đầu.
Bây giờ bị mẹ bắt được nên cô mới thấy chột dạ.
Mẹ Liễu nghiêm túc ngẫm nghĩ, đúng là như vậy thật, nhưng bà vẫn không tin, hỏi lại; “Có thật không đấy?”
Liễu Ảnh hứa đi hứa lại mấy lần, cô lấy lòng mẹ: “Thật mà mẹ! Con có bao giờ lừa mẹ đâu! Nếu hôm nay mẹ đã đến đây, hay là chúng ta cùng đi mua đồ ăn được không? Buổi tối cùng nấu một bữa cơm.”
Mẹ Liễu bất lực, nhưng bà muốn làm cho Liễu Ảnh cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn nên gật đầu: “Mẹ chuẩn bị một lát rồi ra ngoài.”
Liễu Ảnh vâng một tiếng, cô nhìn mẹ Liễu đi vào trong phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mà không bị phát hiện, gần đây cô ăn không ngon, ngủ không yên, hiện giờ lại càng không thể để lộ ra ngoài.
Hai người cùng mặc đồ màu trắng giống nhau.
Để mẹ Liễu vui, Liễu Ảnh còn trêu: “Mẹ, chúng ta mặc thế này có được tính là đang đồ đôi mẹ con không?”
Mẹ Liễu mỉm cười: “Con nói cũng phải.” Mấy năm nay, bà không chăm chút cho bản thân cho lắm.
Trước đây nếu đứng cạnh Liễu Ảnh thì giống như chị em cách nhau hơi nhiều tuổi một chút thôi, nhưng bây giờ thì thật sự là mẹ con rồi.
Nhưng mẹ Liễu cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Liễu Ảnh nhìn trông rất trẻ, bộ đồ nhạt màu khiến cô trông dịu dàng như nước.
Mẹ Liễu chủ động khoác tay Liễu Ảnh: “Nào, hai mẹ con chúng ta đi dạo phố.”
Lúc đến siêu thị đã là hơn tám giờ, nhưng vẫn còn rất đông người, Liễu Ảnh đẩy xe mua hàng.
Cô nghĩ mình còn phải sống ở đó thêm mấy ngày nữa, mua nhiều một chút cũng không sao.
Mẹ Liễu muốn nấu một bữa ngon cho Liễu Ảnh nên cứ nhặt đồ liên tục, hai người nói cười vô cùng thoải mái.
Liễu Ảnh bỗng nhiên thèm ăn ô mai nên quay người lấy một hộp.
Khi cô quay lại thì chợt đụng phải một người, cô xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Chỉ nghe thấy người phụ nữ phía trước hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không có mắt, va vào người khác xin lỗi một câu là xong sao?”
Sắc mặt Liễu Ảnh sa sầm xuống, chuyện gì thế này? Cô nhìn kỹ người trước mặt, chắc chắn là không quen biết, cô cũng không muốn nói nhiều, hơn nữa mẹ Liễu còn đang đợi bên cạnh, cô bình tĩnh nói: “Nếu cô không nhận lời xin lỗi của tôi thì chắc tôi thanh toán tiền cô mua đồ là được đúng không?”
Người phụ nữ trước mặt cô khó chịu: “Ai thèm! Cái ngữ như cô, cướp chồng chưa cưới của người khác mà không thấy xấu hổ sao?”
Liễu Ảnh không sao hiểu nổi, chuyện gì thế này? Người trước mặt cô là ai? Cô chắc chắn không quen biết người này.
Hơn nữa, cướp chồng chưa cưới? Trong năm năm này, ngoài mối quan hệ với Tư Đồ Không, gần đây có liên lạc với Bùi Dật Duy ra, cô thậm chí còn rất ít gặp gỡ những người đàn ông khác mà? Lại còn cướp chồng chưa cưới của người khác? Thử kéo một người đến đây để cô cướp xem nào.
Liễu Ảnh không muốn nói nhiều, hỏi thẳng: “Cô là ai?”
“Tôi!” Người phụ nữ kia định nói nhưng lại không biết nói gì, chuyển sang giọng điệu khác: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cô biết.”
Liễu Ảnh đoán có lẽ người này cố tình tới đây tìm chuyện, điềm nhiên nói: “Nếu chúng ta đã không quen nhau, vậy thì tôi càng không quen bạn trai của cô, chắc cô nhận nhầm người rồi.”
Nói xong Liễu Ảnh định rời đi nhưng bị người phụ nữ kia kéo lại: “Định đi sao? Cô dựa vào đâu mà đòi đi? Cô quyến rũ bạn trai của người khác rồi còn định đi sao? Cô có biết xấu hổ không vậy?”
Giọng nói cô ta rất chói tai, xung quanh đã có vây lại xem.
Liễu Ảnh nhíu mày nhìn những người xung quanh, đúng là phiền phức! Hơn nữa mẹ của cô vẫn còn ở đây, Liễu Ảnh không muốn bà thấy mình khó xử, vậy là cô khẽ đẩy tay cô ta ra: “Nếu chúng ta đã không quen biết nhau thì cô nói thẳng đi, bạn trai hay chồng chưa cưới của cô là ai?”
Người phụ nữ kia hơi hoảng hốt, tại sao người phụ nữ không hề quan tâm chút nào vậy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi không trả lời ngay lập tức.
Liễu Ảnh chỉnh lại tóc thì nhìn thấy ở một góc tường lấp ló bóng người nào đó.
Cô không nhìn rõ đó là ai, nhưng cũng hiểu chuyện này có người chỉ đạo đằng sau.
Cô cảm thấy rất phiền phức, chỉ hy vọng rằng chuyện này không liên quan đến Tư Đồ Không, nếu không sẽ rất rắc rối.
Người phụ nữ trước mặt dường như không có ý định buông tha cho cô, ánh mắt cô ta dữ tợn, Liễu Ảnh trừng mắt nhìn lại.
Mẹ cô vội vàng đi tới, cô đang đứng giữa đám đông, vừa nhìn qua là đã thấy ngay.
Liễu Ảnh hơi sốt ruột, nhưng cô biết không thể để mẹ mình dính vào chuyện này được, vậy là cô khẽ lắc đầu với mẹ, tỏ ý cô có thể tự giải quyết.
Mẹ Liễu vốn dĩ đứng bên ngoài, không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi dè dặt chen vào trong, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Liễu Ảnh, bà biết con gái tự có cách giải quyết nên chỉ đứng quan sát.
“Cô đã có bạn trai hay chồng chưa cưới chưa? Cô không nói ra được hay là không thể nói.” Liễu Ảnh có vẻ hơi hung hăng, cô quá chán ghét những chuyện thế này.
Hơn nữa cô không làm gì mà lại bị người khác hãm hại, có lẽ là do người khác bịa đặt.
Mà nếu là Tư Đồ Không thì cô càng không sợ, chắc chắn Tư Đồ Không chẳng bận tâm đến những chuyện này.
Người phụ nữ này không có chút quan hệ nào với Tư Đồ Không thì có thể nói được gì? Hơn nữa mẹ Liễu đang ở bên cạnh nên cô muốn giải quyết nhanh chóng chuyện này.
“Đương nhiên là tôi có!” Người phụ nữ kia bị chọc cho tức giận, nói thẳng ra luôn.
Mặc dù chuyện này có người chỉ đạo, nhưng cô ta cũng không muốn chịu nỗi ấm ức này.
Coi thường ai vậy chứ!.