Trương Minh Hoàng nhận lấy điện thoại, ánh mắt bị ảnh đại diện của Lâm Từ thu hút.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ông ấy lại ấn mở trang cá nhân của Lâm Từ ra...
Bên trong có không ít ảnh của Lâm Từ, Trương Minh Hoàng mở từng tấm lên.
Quả nhiên… rất giống Lâm Uyển.
Khác ở chỗ, Lâm Uyển ngoài mềm trong cứng, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi thì sẽ thấy dịu dàng như nước.
Còn Lâm Từ thì kiêu ngạo, mỗi cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang theo sự cám dỗ khó có thể cưỡng lại.
Sự kiêu ngạo của cô ấy tỏa ra từ tận trong xương cốt, không giống như Lâm Uyển… thật ra, thâm tâm có chút tự ti.
“Ông… ông ơi?” Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thấy hành động của Trương Minh Hoàng kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi hỏi.
Trương Minh Hoàng lập tức phản ứng lại, không ngờ mình lại thất thố như thế, ông thở dài: “Ông không ngờ, bây giờ còn có thể nhìn thấy tin tức liên quan tới bà ấy.”
“?” Mặc Thành sững sờ.
Chuyện gì vậy, từ trước tới nay anh ta chưa từng nghe nói tới.
Nhưng vì sao ba nuôi lại quan tâm như vậy?
Quản gia Trọng ghé sát vào nhìn.
Cô gái này… thật sự giống cô Lâm.
Quản gia Trọng lặng lẽ nhìn lướt qua Trương Minh Hoàng.
Người đã lâu như vậy không gặp, quả nhiên trong lòng thành chủ vẫn áy náy?
“Ba nuôi? Lời ba vừa nói có ý gì?” Mặc Thành nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vẻ mặt chúng cũng trở nên nghiêm túc.
Chuyện cũ đã lâu, nhưng vì sao vẻ mặt họ lại nghiêm túc như thế, lẽ nào năm đó xảy ra chuyện gì sao?
Trương Minh Hoàng không trả lời ngay, ông hỏi như để xác nhận: “Con nói, cô ấy tên là Lâm Từ? Chính cô ấy tặng bộ trang sức hoa hướng dương này cho Vũ Kỳ sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao ạ?” Mặc Thành căng thẳng, sao thái độ của ba nuôi lại kỳ lạ như vậy? Sự kỳ quái này không phải vì anh ta nghi ngờ ba nuôi và cô gái kia có quan hệ gì, nhưng lại có một cảm giác thân thuộc đến hơn? Tình thân? Cũng không giống, Mặc Thành ngay lập tức cảm thấy rối loạn.
Trương Minh Hoàng thở dài.
nhắc tới chuyện này.
Nhưng giờ đã gặp lại rồi thì cũng không cần giấu giếm.
Ông ngẫm nghĩ, nên bắt đầu nói từ khi nào đây?
“Moon Stars, từ trước tới nay ba chưa từng nghĩ rằng lại có liên quan tới bà ấy.” Trương Minh Hoàng thở dài, Lâm Uyển? Cái tên này, ông rất ít khi nhắc tới.
E là chỉ có mỗi quản gia Trọng là biết và nhớ về người này mà thôi.
Trương Minh Hoàng nhỏ, vì một vài nguyên nhân mà Lâm Uyển sống nhờ ở Quỷ Vực Chi Thành, tầm bảy tuổi thì rời đi.
Lúc đó, giữa ba và bà ấy không hề có tình cảm gì.
Hoặc có lẽ, là không cảm nhận được tình cảm gì.
Từ trước tới nay ba chưa từng để ý tới, rất ít người có thể khiến cảm xúc của ba dao động, nói là máu lạnh vô tình cũng không sai.”
Mặc Thành hít lãnh đạm, nhưng không ngờ từ nhỏ đã như vậy.
Có điều, nói ra trước mặt Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, liệu có khiến chúng cho rằng tình cảm của Trương Minh Hoàng với bà ngoại chúng không sâu đậm không, đối với bà ấy cũng vậy? Nhưng Trương Minh Hoàng lại không có ý dừng lại.
“Chỉ là, Lâm Uyển luôn rất ngoan ngoãn, chưa từng làm phiền ba.
Ai làm việc của người nấy, chung sống không cảm thấy phiền phức hay chán ghét.
Thỉnh thoảng gặp nhau còn có thể nói dăm ba câu, nhưng chưa từng nói chuyện nghiêm túc, càng không tồn tại tình cảm sâu đậm gì.” Vẻ mặt Trương Minh Hoàng vẫn nhàn nhạt.
Bản chất Lâm Uyển và ông giống nhau, đều là người lạnh nhạt, vô tình, hoàn toàn không để ý tới cái nhìn của người khác.
Có lẽ chỉ bởi họ từng âm thầm bầu bạn sự ấm áp ngây ngô thuở thiếu thời, khiến ông sau khi hiểu được tình cảm lại muốn quay về hồi nhỏ, ghi nhớ người tên Lâm Uyển này.
“Sau khi Lâm Uyển đi, ba và bà ấy chưa từng liên lạc với nhau.
Khi gặp lại là lúc ba đang tìm Đường Thấm Nhi.
Lúc đó đột nhiên có tin tức của Thấm Nhi, ba vội vàng chạy tới, tâm trạng không ổn định, bị cuốn vào một vụ cũng may, may mà mình vẫn còn sống, còn có một cô con gái nữa, còn có… Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, ông không hề cô đơn trơ trọi.
“Người mà họ muốn ám sát không phải ba.
Ba đi ngang qua đó, bắt gặp vụ ám sát, mục tiêu khi đó đã chết nên ba không để ý tới.
Một là, không liên quan tới ba.
Hai là, từ trước tới nay ba chưa từng cảm thấy có người dám chủ động gây hấn với Quỷ Vực Chi Thành.
Nhưng không ngờ đám người đó lại phát điên lên, không tha cho bất cứ ai nhìn thấy.
Hơn nữa còn cho rằng ba là người bình thường, muốn ám sát cả ba.
Tìm mãi mà không thấy Thấm Nhi nên một mình ba ra ngoài giải sầu, những người ấy ra tay chính vào lúc đó.” Chuyện này xem như là một sai lầm hiếm hoi trong đời ông.
Nguyên nhân là do ông, bản thân ông cũng hiểu rõ, hơn nữa chỉ vì lúc đó tâm trạng hỗn loạn nên mới không để ý tới xung quanh.
Trương Minh Hoàng cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Nếu như là bình thường thì chuyện này tuyệt đối không thể thành công.
Nhưng lại đúng lúc nhận được tin tức của Thấm Nhi, lòng ba rối như tơ vò.
Những người đó lại là sát thủ chuyên nghiệp, ba không để ý, tới khi phản ứng lại thì đã bị ai đó đẩy ra.
Người đó chính là Lâm Uyển.”
Mỗi lần nhớ tới, Trương Minh Hoàng đều cảm thấy áy náy.
Nếu chỉ có vậy thì ông sẽ không nhớ lâu đến thế, đã vậy còn luôn không muốn nhắc tới.
Mặc Thành không còn lo lắng nữa, ít ra, Trương Minh Hoàng vẫn là Trương Minh Hoàng chứ không phải người đàn ông đối xử dịu dàng với tất cả mọi người.
Có lẽ chỉ bởi Lâm Uyển xuất hiện đúng lúc, hơn nữa còn liều mạng vì ba nuôi, cho nên ba nuôi mới nhớ mãi không quên nhiều năm như thế.
Mặc Thành nghĩ như vậy, hoàn toàn không phức tạp hóa vấn đề.
Trương Minh Hoàng lại chậm rãi nói tiếp: “Nếu chỉ có như thế thì dù Lâm Uyển có chết lúc đó, ba sẽ cảm kích bà ấy, chỉ cảm thấy áy náy chứ không nhớ mãi nhiều năm như vậy.”
Mặc Thành nghi hoặc, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên lặng lắng nghe.
Còn Quản gia Trọng ở bên cạnh thở dài một hơi.
“Lúc đó Lâm Uyển chưa chết, bị thương nặng.” Trương Minh Hoàng rất lãnh đạm, ít khi để ý tới người khác, trước nay chưa từng quan tâm tới Lâm Uyển, cũng chưa từng nghiêm túc đối đãi với bà ấy.
Hiện giờ Trương Minh Hoàng cảm kích ơn cứu mạng của bà ấy, chỉ cảm thấy cứu được bà ấy là tốt rồi.
Sau đó hỏi xem Lâm Uyển muốn gì, ông sẽ cố gắng bù đắp.
Nhưng Lâm Uyển lại không cho ông cơ hội này, đã vậy còn sắp xếp ổn thỏa tất cả.
“Lúc đó Quỷ Vực Chi Thành dốc toàn tâm toàn lực cứu Lâm Uyển, Lâm Uyển dần tỉnh lại.
Khoảng thời gian đó, bà ấy kể lại chuyện sau khi rời khỏi Quỷ Vực Chi Thành, lấy chồng rồi có một cô con gái.
Bà ấy nói rất nhiều, cơ bản ba đều quên hết rồi.” Trương Minh Hoàng day day huyệt thái dương, chuyện lúc đó, hình như thật sự rất xa rồi.
Khi đó Lâm Uyển nói gì hầu như đều không còn đọng lại trong ký ức của ông nữa.
“Ba và Lâm Uyển đối với những người không quan tâm, những chuyện không để ý thì đều rất lạnh nhạt.
Ba rất tò mò vì sao lúc đó Lâm Uyển lại cứu ba, bởi vì, nếu như là chuyện tương tự, ba có lẽ sẽ không để ý, nhưng Lâm Uyển lại chủ động cứu ba.”
“Lâm Uyển im lặng một hồi lâu, sau đấy nói với ba, bởi vì khi bà ấy ở Quỷ Vực Chi Thành, có một lần trèo lên hòn non bộ bị ngã, là ba đưa bà ấy về.” Trương Minh Hoàng còn nhớ, khi ông nghe Lâm Uyển nói chuyện này, phải mất rất nhiều thời gian mới nhớ ra được.
Lúc đó ông chỉ cảm thấy, Lâm Uyển rất an tĩnh, không làm phiền tới ông, rất tốt.
Khi thấy Lâm Uyển khóc, ông còn thầm nghĩ, đến khóc mà cũng an tĩnh như vậy, sau này sẽ càng không làm phiền ông đâu.
Lâm Uyển ở thì ở đi vậy, xem như là không khí cũng được, nhưng ông vẫn đưa bà ấy về, tìm người chữa trị vết thương cho bà ấy.
Trương Minh Hoàng không để tâm tới chuyện này.
Đây thật ra chỉ là sự mềm lòng ngẫu nhiên thôi, không mang theo chút tình cảm nào.
Vậy mà Lâm Uyển lại nhớ mãi trong lòng, thế nên Trương Minh Hoàng không biết phải nói sao, cứ yên lặng ngồi đó.
Lâm Uyển như thể nhìn ra được ông không để ý, vậy là tự cười chính mình.
“Lâm Uyển nói, chính lần giúp đỡ đó khiến bà ấy cảm thấy mình có thể sống tiếp ở Quỷ Vực Chi Thành.
Ở đây, bà ấy không còn là một người tựa như không khí, không có cảm giác tồn tại nữa.
Chuyện này vẫn luôn là chỗ dựa cho bà ấy suốt quãng thời gian ăn nhờ ở đậu ở Quỷ Vực Chi Thành.
Dù trong lòng vẫn tự ti như trước, nhưng không còn không có động lực sống như vậy nữa.” Lúc đó, Trương Minh Hoàng không hiểu được loại tình cảm này.
Ông cảm thấy trên đời này không tồn tại thứ gì mà ông không đạt được cả.
Dù lúc đó chưa tìm thấy Đường Thấm Nhi nhưng ông vẫn luôn tin rằng nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được.
“Suốt khoảng thời gian Lâm Uyển dưỡng thương, ba gần như chưa từng đi thăm bà ấy.
Hồi nhỏ bà ấy luôn yên lặng như vậy, chỉ tập trung làm việc của mình, chẳng bao giờ nói muốn gặp hay làm phiền ba.
Có nhiều lúc ba còn suýt quên mất người này nữa.” Trương Minh Hoàng nói, ở trong lòng ông, Lâm Uyển thật sự không có chút giá trị tồn tại nào cả.
Hơn nữa Lâm Uyển cũng chưa từng nghĩ rằng, bà ấy cứu ông rồi thì người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mang ơn bà ấy.
Bà ấy vẫn cứ lẳng lặng dưỡng thương, lẳng lặng… làm việc của mình..