Từ trước tới nay, Hàn Nhã Thanh không cảm thấy Mặc Thành sẽ làm điều gì vì mình, nhưng cô tin rằng, Mặc Thành sẽ làm bất cứ chuyện gì vì công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cô không thể mạo hiểm được.
Mặc Thành gật đầu, nhân tiện giải thích: “Tuy Quỷ Vực Chi Thành rất lớn mạnh, nhưng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chưa từng xuất hiện, chỉ e là ngoại trừ người thân nhất với cô Đường, không có ai biết được sự tồn tại của hai đứa phải không?” Tự đáy lòng, Mặc Thành bội phục Hàn Nhã Thanh, vì cô đã bảo vệ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo rất tốt, hơn nữa còn dạy dỗ chúng rất cẩn thận, độc lập, tự chủ, thông minh mà không kiêu căng, biết cách tự bảo vệ bản thân, không khiến mình rơi vào nguy hiểm.
Có mấy đứa trẻ năm tuổi làm được như vậy chứ?
Mặc Thành nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Huống hồ, lúc đó chúng tôi tìm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng chỉ là nghi ngờ cô Đường thôi, không nhất thiết phải điều tra tất cả những người bên cạnh cô.
Chúng tôi cũng chỉ biết sự tồn tại của hai đứa trẻ này, ngay đến ảnh chụp cũng chưa từng thấy.”
Mặc Thành giải thích chuyện liên quan tới việc điều tra Hàn Nhã Thanh, cũng thẳng thắn thành khẩn, không tránh né nhắc tới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô biết có người điều tra mình nhưng cô không để ý, quá nhiều người muốn biết thân phận của cô, nhưng biết rồi thì sao? Dù sao cũng chẳng làm gì được cô.
Hơn nữa nếu như Trương Minh Hoàng là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, trước đó ông ta đã từng gặp Đường Vũ Kỳ ở nhà họ Đường rồi, rõ ràng không hề quen biết, Đường Vũ Kỳ là người nhớ mãi không quên, muốn đi gặp ông ta.
Nếu như Mặc Thành điều tra thông tin của hai đứa trẻ thì chỉ e là Trương Minh Hoàng sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Đường như vậy.
Mặc Thành chắc hẳn không nói dối vấn đề này.
Nhưng… còn có một chuyện cô muốn biết.
“Quỷ Vực Chi Thành của các anh tới đây, chỉ để tìm công chúa thôi sao? Không làm chuyện gì khác chứ?” Chuyện lúc trước cô không quên được.
Dù là do công chúa giả gây ra nhưng cô vẫn muốn biết thái độ thật sự của Quỷ Vực Chi Thành, ít nhất là đừng chuốc thêm bất cứ chuyện gì.
“Đúng vậy, mục đích duy nhất lần này của Quỷ Vực Chi Thành chỉ là tìm được công chúa thôi.
Chuyện lần trước cũng là do chúng tôi tưởng cô gái đó là công chúa thật nên mới ra tay.
Tôi lấy thân phận thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành ra đảm bảo, sau này sẽ không như vậy nữa.” Mặc Thành đảm bảo chắc chắn.
Hàn Nhã Thanh gật đầu.
Lời của Mặc Thành rất đáng tin, tin tức mà cô nhận được cũng không khác lắm so với những gì Mặc Thành nói.
Hình như công chúa của Quỷ Vực Chi Thành mất tích đã lâu, lần này khó khăn lắm mới có tin tức, đáng tiếc lại là giả.
Nghĩ tới chuyện này là Hàn Nhã Thanh lại nhớ về Bùi Doanh cùng Bùi Dật Duy.
Hiện tại chuyện của Bùi Dật Duy rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức vượt ngoài dự đoán.
Trên mạng đã hạ nhiệt dần, tuy bình luận không ít nhưng hầu hết đều đứng về phía Bùi Dật Duy.
Hơn nữa Bùi Dật Duy không hề có suy nghĩ với hành động trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, bình luận cũng không có gì thái quá.
Hàn Nhã Thanh luôn theo dõi sát sao, nhưng mãi vẫn không có ai tiếp tục dẫn dắt dư luận, Hàn Nhã Thanh không dám yên tâm.
“Vậy, cô Đường sẽ để Vũ Kỳ và Minh Hạo ở lại chứ?” Mặc Thành thấy Đường Thấm Nhi không phản đối bèn dò hỏi.
Nói thật thì Đường Thấm Nhi và thành chủ rất giống nhau, rất nhiều lúc thiên về tình cảm hơn lý trí, nhưng nếu không làm hại tới người mình yêu thương, họ đều nghiêm túc trao đổi với mọi người, không làm loạn vô lý.
Giống như lúc này, trước đó Đường Thấm Nhi kiên quyết muốn đưa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo trở về, bây giờ, sau khi chắc chắn anh ta không có ác ý, sẽ không làm tổn thương Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, đây là thời điểm có thể thương lượng được rồi.
“Ngày kia, ngày kia tôi tới đón Vũ Kỳ và Minh Hạo.” Hàn Nhã Thanh nói.
Lúc trước cô không hỏi gì là vì cô hoàn toàn tin tưởng, thêm việc Vũ Kỳ và Minh Hạo báo tin bình an mỗi ngày nữa.
Bây giờ có sự tham gia của Mặc Thành khiến cô nhận ra, bản thân cô vẫn suy xét quá ít tình huống.
Dù sao cũng là người lạ không quen biết, niềm tin này quá mỏng manh.
Nếu như Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chịu bất cứ thương tổn nào, cô hối hận cũng không kịp.
Ngày kia đã là giới hạn lớn nhất, hôm nay cũng đã muộn rồi, cho chúng thời gian ngày mai để thu dọn đã là bước nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể làm.
Mặc Thành vừa có chút vui vẻ đã lập tức bị hiện thực lạnh lùng đánh bay.
Đúng là cô thương lượng với anh ta đàng hoàng, nhưng mà… thời gian đón về đã được quyết định chắc như đinh đóng cột, so với việc đón về ngay tức khắc có khác mấy đâu! Nội tâm Mặc Thành gào thét.
Không, vẫn có chứ! Hôm nay trở về thì chỉ e là Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ buồn, còn anh ta về cũng sẽ bị Trương Minh Hoàng trách mắng, sự hụt hẫng của ông cũng tới rất nhanh, niềm hy vọng như bị tước đoạt trong nháy mắt, nhưng ngày kia về thì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, còn có cả Trương Minh Hoàng đều có thời gian chuẩn bị.
Đối với họ mà nói, đây chỉ là chia ly thôi, sau này sẽ còn gặp lại, không có gì bất ngờ cả.
Mặc Thành chỉ đành chấp nhận, anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh thở dài: “Tôi biết vì cô Đường vẫn chưa tin bọn tôi, dần dần chúng tôi sẽ khiến cô Đường tin tưởng.
Còn về Vũ Kỳ và Minh Hạo, ngày kia cô Đường tới đón là được.” Biết rõ rằng chuyện đã được quyết định nên Mặc Thành cũng không bắt ép thay đổi.
Hiện giờ Đường Thấm Nhi không tin cũng không sao, bọn họ còn có cơ hội.
Mà hôm nay Đường Vũ Kỳ cũng đã đồng ý làm xét nghiệm ADN rồi, ngày mai là có thể đi xét nghiệm, trở về anh ta cũng có thể bảo người chuẩn bị một chút.
Hàn Nhã Thanh gật đầu, Mặc Thành làm việc rất có chừng mực, chuyện không nên gắng gượng anh ta sẽ không bắt ép, không khiến cô khó xử, càng không khiến Vũ Kỳ và Minh Hạo khó xử.
Có thể thấy anh ta thật sự quý Vũ Kỳ và Minh Hạo, cô nở một nụ cười hiếm hoi với Mặc Thành: “Thành thiếu chủ, tôi nghĩ, nếu giữa chúng ta không có xung đột về lợi ích thì chúng ta sẽ trở thành bạn tốt đấy.”
Mặc Thành bỗng được quý mến lại thấy vừa mừng vừa lo.
Lúc trước Đường Thấm Nhi quá lạnh lùng, trêu đùa một câu cũng có thể tức giận, vậy mà lần này lại chủ động thân thiện, anh ta thật sự không ngờ tới, còn tưởng phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể khiến Đường Thấm Nhi mềm lòng.
Nhưng lúc này, Mặc Thành cũng hiểu ra, Đường Thấm Nhi phần nhiều là vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vì anh ta đối xử tốt với Vũ Kỳ và Minh Hạo nên cô mới đồng ý giao hảo với anh ta.
Mặc Thành hiểu rõ, đây là một cách nhanh chóng để lấy được lòng tin của Đường Thấm Nhi, nhưng Mặc Thành không muốn dùng, hay nói cách khác, đây không phải là một cách hay, mục đích quá rõ ràng, cuối cùng sẽ dễ đổ bể.
Thế nên, Mặc Thành không hề vội vàng.
Đường Thấm Nhi đủ thông minh, chỉ cần cô có thể tin tưởng anh ta một chút thì anh ta có thể khiến cô hoàn toàn tin tưởng mình, tới lúc đó lại đón Vũ Kỳ và Minh Hạo tới, vậy là vừa đẹp luôn.
Mặc Thành nhẩm tính.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nghe hai người nói chuyện xong cũng dần bình tĩnh trở lại.
Vốn dĩ chúng còn tưởng Hàn Nhã Thanh sẽ rất tức giận dù cho bây giờ cũng đã xác định được chúng rất an toàn, không cần sốt sắng đón về nữa.
Lúc này chúng hiểu, trong mắt Hàn Nhã Thanh, Mặc Thành không đáng tin, ông Trương cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, cô không yên tâm để hai đứa ở nơi xa lạ.
Đường Vũ Kỳ không hiểu vì sao lúc trước Hàn Nhã Thanh đồng ý, sau đó lại phản đối cho lắm, nhưng Đường Minh Hạo thì hiểu, đó là vì Hàn Nhã Thanh vốn dĩ có quen biết Mặc Thành, người này quá nguy hiểm, vượt khỏi tầm kiểm soát của Hàn Nhã Thanh, cô không dám mạo hiểm.
Đường Minh Hạo vừa áy náy lại vừa cảm thấy mình đã đánh giá thấp Trương Minh Hoàng và Mặc Thành rồi.
Thân phận của hai người này nhất định rất đặc biệt, đặc biệt tới nỗi Hàn Nhã Thanh không dám mảy may mạo hiểm.
Thế nhưng, khi Hàn Nhã Thanh đồng ý để bọn họ ở lại thêm một ngày, Đường Minh Hạo cũng yên tâm hơn.
Điều này chứng tỏ Trương Minh Hoàng và Mặc Thành an toàn, không có gì uy hiếp tới bọn họ.
Hai người dường như đạt được một sự cân bằng mong manh, mà điểm cân bằng này chính là cậu và em gái.
Hiện giờ cậu không nên nói thêm gì cả, việc duy nhất phải làm là tôn trọng thỏa hiệp này, đúng ngày kia trở về.
Còn về chuyện muốn tới Quỷ Vực Chi Thành lúc trước, hoàn toàn có thể lùi lại.
Đường Minh Hạo rất hứng thú với Quỷ Vực Chi Thành.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tới chơi một lát, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn là không đi được nữa rồi.
Đường Minh Hạo không dám nhắc tới, hơn nữa cậu cũng tin rằng, Mặc Thành có thể giành được sự tin tưởng của Hàn Nhã Thanh, tới lúc đó nhất định có thể đi.
Hơn nữa, tâm trạng khi ấy sẽ hoàn toàn không giống với lúc này.
Hiện giờ chỉ là tò mò, muốn nhìn thoáng qua giống như đi du lịch vậy thôi, nhưng tới lúc đó có thể tới để nghiên cứu, nhìn thật kỹ.
Dù sao chăng nữa, được Hàn Nhã Thanh cho phép hoàn toàn khác với việc Hàn Nhã Thanh miễn cưỡng đồng ý chỉ vì ủng hộ Đường Minh Hạo
Đường Minh Hạo nghĩ tới những điều này bèn nói với Hàn Nhã Thanh: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, ngày mai con và em gái sẽ thu dọn đồ cẩn thận, đợi mẹ tới đón bọn con.”
Hàn Nhã Thanh gật đầu, từ trước tới nay Đường Minh Hạo chưa từng khiến cô lo lắng, lúc này cũng không hề làm cô khó xử, cô trấn an con: “Các con về tạm biệt ông hẳn hoi, nhớ thu xếp đồ cẩn thận, đừng để quên cái gì.”
Đường Minh Hạo gật đầu, Đường Vũ Kỳ biết, tới lúc này đã không thể xoay chuyển được nữa rồi..