Hàn Nhã Thanh bình tĩnh nói: “Vũ Kỳ, Minh Hạo, các con ngắt điện thoại đi, chúng ta gọi video.”
Đường Minh Hạo đáp “vâng” một tiếng.
Mặc Thành ngắt điện thoại, anh ta không gọi cho Hàn Nhã Thanh, Đường Minh Hạo chủ động lấy điện thoại ra gọi video cho Hàn Nhã Thanh, phía bên kia nghe máy rất nhanh, Đường Minh Hạo nhìn thấy ngay vẻ sốt sắng của Hàn Nhã Thanh, nhận thấy hốc mắt cô đã đỏ hoe.
Đường Minh Hạo hối hận, rõ ràng nói với Hàn Nhã Thanh từ đầu là xong, sao phải giận dỗi với Mặc Thành làm gì cơ chứ? Đường Minh Hạo có thể tưởng tượng được Hàn Nhã Thanh lo lắng đến nhường nào, thâm tâm cậu lại càng thêm khó chịu và áy náy.
Đường Minh Hạo hối hận, đáng lẽ nên chủ động nói với mẹ chuyện cậu bé và em gái đi chơi với Mặc Thành chứ không phải để mẹ tự phát hiện ra.
Dù sao thì trong suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh, cậu bé đi đến gặp ông mà, đột nhiên lại ở cùng một người đàn ông lạ, sao mẹ có thể không lo lắng chứ? Hơn nữa nghe họ nói chuyện, tuy giữa hai người không có mâu thuẫn, nhưng quan hệ cũng không được tốt cho lắm, không có quá nhiều tin tưởng, sao cậu bé có thể cố ý gây hiểu nhầm chứ?
Đường Minh Hạo thấy khó chịu trong lòng, giọng nói rầu rĩ: “Mẹ ơi, bọn con không sao.” Đường Minh Hạo cầm điện thoại, nói với Hàn Nhã Thanh.
Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh nói: “Mẹ ơi, con và anh ra ngoài chơi, chú Mặc Thành đi cùng ạ.”
Hàn Nhã Thanh lập tức yên tâm, nhưng vẫn trầm ngâm nhìn họ, vừa rồi cũng do cô quá hoảng loạn, lời của Mặc Thành rõ ràng còn có ý tứ sâu xa khác, bây giờ xem ra, không phải nhằm vào cô, mà là vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo làm gì đó, Mặc Thành đang uy hiếp trá hình hai đứa nhỏ thôi.
Nhưng Mặc Thành đã quên rồi, cô là một người mẹ, sao có thể chịu được chuyện con mình bị tổn thương chứ?
Đường Minh Hạo sợ Hàn Nhã Thanh không tin, giơ điện thoại lên nhấn đổi camera, quay một vòng xung quanh, nơi này cũng được coi là phố xá sầm uất, đông người qua lại, chúng xuất hiện ở đây, chứng tỏ không có vấn đề gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, thầm nghĩ hóa ra mình là một người mẹ tắc trách vậy sao? Hai đứa trẻ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tới gặp một người không quen biết, cô không mấy lo lắng, không hỏi kỹ càng, thậm chí ngay cả thân phận của người đàn ông đó cũng không hay.
Bây giờ, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo quen biết Mặc Thành, thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, người đặc biệt như vậy, chẳng những cô không biết, thậm chí còn chưa từng hỏi qua, người làm mẹ như cô không phải quá đáng quá sao?
Hàn Nhã Thanh hết mực tin tưởng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, chúng luôn rất cẩn trọng, dè dặt, hơn nữa cô cũng dạy chúng cách để tự bảo vệ mình.
Chỉ là, đột nhiên cô cảm thấy mình không hiểu về cuộc sống của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, thậm chí còn có rất nhiều chuyện cũng chưa từng nghĩ tới.
Ví dụ như, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo sẽ quen biết Thành thiếu chủ, ví dụ như… ông lão mà chúng gặp, rốt cuộc có thân phận gì, có phải người của Quỷ Vực Chi Thành hay không? Hàn Nhã Thanh không muốn đa nghi, nhưng mọi chuyện lại cứ trùng hợp như vậy, từng chút từng chút một hướng tới vạch đích cuối cùng.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, Đường Minh Hạo tưởng rằng Hàn Nhã Thanh vẫn tức giận, cậu bé rụt rè nhận lỗi: “Mẹ ơi, bọn con không cố ý đâu, chú Mặc Thành cũng không cố ý đâu.
Thật ra ban đầu gọi điện thoại là vì con và em muốn tìm mẹ, nhưng chú Mặc Thành vẫn chưa lên tiếng, mẹ đã nói là muốn tới gặp chú Mặc Thành rồi.
Con và em định xem xem, sao mẹ và chú Mặc Thành lại quen biết nhau, đã xảy ra chuyện gì, thế nên mới không nói gì.
Là do bọn con chọc chú Mặc Thành, chú Mặc Thành hơi tức giận nên mới nói những lời như vậy với mẹ.
Bọn con thật sự không muốn dọa mẹ, bọn con cũng không ngờ mẹ lại nghĩ như vậy.
Con xin lỗi mẹ.” Đường Minh Hạo nói rất nghiêm túc, giọng nói cậu bé trầm ấm, buồn ủ rũ.
Còn Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh thì không dám hé răng, chỉ đứng một bên nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt như phủ một lớp sương mù dày đặc.
Hàn Nhã Thanh không đành lòng, cô thật sự quá lo lắng, hai đứa trẻ đi lâu như vậy không về, sau đấy đột nhiên nghe nói đang ở cùng Quỷ Vực Chi Thành, sao cô có thể yên tâm được chứ? Huống hồ, quan hệ của cô và Quỷ Vực Chi Thành không được coi là tốt.
Nếu như vì cô mà để xảy ra chuyện gì không hay với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Hàn Nhã Thanh nghĩ một lát rồi hờ hững nói: “Lần này cho qua, lần sau không được dọa mẹ như vậy nữa đâu đấy.” Vốn dĩ cô muốn dạy bảo Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo một trận, để chúng biết, bất cứ lúc nào cũng không thể lấy sự an nguy của mình ra làm trò đùa, nhưng Mặc Thành ở bên cạnh, cô không muốn để hai đứa trẻ xấu hổ, thế nên cũng không nói nặng lời, chỉ nói dửng dưng như vậy thôi.
Lời nói không mang theo quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo còn nặng nề hơn cả khi bị Hàn Nhã Thanh đánh mắng.
Hai đứa gật đầu thật mạnh, đồng thanh nói: “Mẹ, sau này bọn con không dám nữa đâu.”
Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nói: “Bây giờ các con ở đâu? Mẹ tới đón các con về.”
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng vừa rồi làm sai, không dám cãi một câu, chỉ im lặng không nói gì.
Hàn Nhã Thanh có thể nhìn ra, hiện giờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vẫn chưa muốn rời khỏi đó, cô tức giận nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
Rốt cuộc ở đó có thứ gì hấp dẫn khiến chúng tới giờ vẫn chưa muốn trở về như vậy chứ?
Đường Minh Hạo mím môi, cậu bé hiểu, lúc này tuyệt đối không thể chọc mẹ được.
Hàn Nhã Thanh vốn đã rất tức giận vì chuyện vừa rồi, chúng không trả lời sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, đành tạm thời thỏa hiệp.
“Mẹ ơi, bọn con ở…” Đường Minh Hạo vừa định nói thì đột nhiên bị Mặc Thành ngắt lời: “Chú có thể nói vài câu với mẹ các cháu không?”
Đường Minh Hạo rất muốn trực tiếp đưa điện thoại qua, nhưng lúc này cậu bé không dám.
Cậu bé chỉ có thể nhìn Hàn Nhã Thanh dò hỏi.
Hàn Nhã Thanh cười khẩy, vừa rồi “uy hiếp” cô, bây giờ lại muốn thương lượng gì sao? Có điều, cô cũng muốn làm rõ, vì sao Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại ở cùng Mặc Thành, vậy là bèn gật đầu.
Đường Minh Hạo đưa điện thoại qua.
Mặc Thành nhận lấy, cười với Hàn Nhã Thanh trên màn hình: “Cô Đường, cô có thể nghe tôi nói vài câu được không?” Vẻ mặt Mặc Thành nặng trĩu, trong lòng cũng rất khó chịu.
Anh ta hiểu, mình không thể để Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi như vậy được.
Hôm nay anh ta dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo ra ngoài, nếu như lúc về nhà chỉ có một mình anh ta thì nhất định sẽ bị ăn mắng.
Nhưng Mặc Thành không sợ bị mắng, anh ta sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trương Minh Hoàng hơn.
Mấy ngày nay anh ta thấy rất rõ, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mang đến cho Trương Minh Hoàng biết bao niềm vui.
Thậm chí, suốt ngần ấy năm, đây là lúc Trương Minh Hoàng vui vẻ nhất.
Trương Minh Hoàng lúc này không còn giống thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành nữa, chỉ là một ông lão an phận như trong các gia đình bình thường, vui vẻ chơi cùng cháu trai cháu gái, hưởng thụ niềm vui tuổi già.
Nhìn họ chơi đùa, Mặc Thành cũng lưu luyến cảm giác ấm áp như vậy.
Trương Minh Hoàng quá cô đơn, Mặc Thành biết, từ nhỏ đã biết rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành điềm đạm, ôn hòa, nhưng Mặc Thành biết, trái tim ông luôn rất cô đơn.
Trên đời này không một ai thật sự cùng chung huyết thống với ông cả.
Ông mất đi tình yêu chân thành, mất đi anh em ruột thịt.
Tuy quản gia Trọng có tình nghĩa như anh em với ông, nhưng không một ai có thể bù đắp được tình cảm của ông.
Không có ai có thể an ủi ông, có thể mang tới cho ông niềm vui thật sự.
Thế nên, hồi nhỏ Mặc Thành rất hay nghịch ngợm, cố ý làm Trương Minh Hoàng vui.
Khi Mặc Thành làm nũng, nghịch ngợm, Trương Minh Hoàng đều ở bên ngắm nhìn.
Lúc đó, Trương Minh Hoàng sẽ nở nụ cười, giống hệt như ba ruột, mong chờ anh ta trưởng thành.
Mặc Thành rất quý Trương Minh Hoàng, tình cảm giữa họ, từ lâu đã không chỉ còn là tình cảm của cha con nuôi nữa.
Mặc Thành hiểu rõ, Trương Minh Hoàng đặt hết tâm huyết lên người anh ta, Mặc Thành cũng cố gắng trở thành một người khiến Trương Minh Hoàng tự hào.
Họ giống như là hai ba con thật sự vậy.
Theo tháng năm trưởng thành, Mặc Thành lại càng hiểu rõ, nỗi cô đơn trong lòng Trương Minh Hoàng không giống với nỗi cô đơn của những người khác.
Cũng vì ông mất đi tất cả những thứ mình từng có, nỗi đau có được rồi lại để mất đi, năm này qua năm nọ, ngày này qua ngày khác, không lúc nào không ăn mòn nội tâm ông.
Ngoài mặt ông ôn hòa, nhưng trong lòng lại quạnh quẽ, hoang vu.
Có những tình cảm không phải cứ cố gắng là có thể bù đắp.
Nếu như có thể thì Mặc Thành tin, có anh ta ở đây, Trương Minh Hoàng sẽ không cô đơn như vậy.
Nhưng vì từng có được dễ như trở bàn tay nên hiện giờ, trái tim Trương Minh Hoàng mới không có cách nào bù đắp nổi.
Chí ít là Mặc Thành không thể bù đắp, anh ta hiểu rõ điều này, cũng không hề cưỡng cầu.
Mặc Thành từng cho rằng, cho đến cuối cuộc đời, trái tim quạnh quẽ của Trương Minh Hoàng sẽ ngày một già đi như vậy.
Nhưng họ lại nhận được tin tức của công chúa, cho dù là giả, nhưng khoảnh khắc đó, Trương Minh Hoàng như được sống lại.
Trên đời này, cuối cùng cũng có người thật sự liên quan tới ông..