Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1635: Moon Stars







Lâm Từ chợt nhớ tới bộ trang sức thiết kế theo chủ đề hoa hướng dương trước đây.

Cô ấy dẫn Mặc Thành và Đường Vũ Kỳ đến quầy bên cạnh.
Có thể thấy đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh, lấy hoa hướng dương làm cảm hứng chủ đạo.

Cả bộ gồm dây chuyền, hoa tai, nhẫn, vòng tay và đặc biệt là phụ kiện đeo trán, hầu như không mấy ai thiết kế loại phụ kiện này.

Các thiết kế lấy chủ đề là hoa hướng dương rất phổ biến, nhưng không có nhiều thiết kế rực rỡ như vậy, vừa lộng lẫy vừa khiêm tốn, lại mang phong cách dân tộc.

Mặc Thành nghiêng đầu nhìn Lâm Từ: “Cô thiết kế cái này à?”
Mặt Lâm Từ không biểu lộ cảm xúc, đáp lại: “Không phải.” Cô ấy đi sang bên cạnh, lấy xuống một bộ quần áo mang phong cách dân tộc, đưa cho Đường Vũ Kỳ.
Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn thay ra, màu sắc chủ đạo của bộ đồ này là màu xanh lam, không quá sáng, chiếc váy dài tay không có phụ kiện gì ngoài đám tua rua nhỏ.

Mặc Thành vốn cảm thấy như thế hơi đơn điệu, nhưng khi đeo bộ trang sức hoa hướng dương vào thì cảm giác khác hẳn, cả người đều sáng bừng lên.

Mặc Thành lập tức muốn để Đường Vũ Kỳ mặc bộ đồ này tiếp tục đi dạo khắp phố.
Đường Vũ Kỳ cũng rất thích chiếc váy và bộ trang sức này.

Bộ trang sức rất tinh xảo, có thể mặc trong ngày thường, không cần phải chờ đến những dịp đặc biệt mới được đeo.
“Gói hết chỗ này lại trước đã.” Mặc Thành xách đống quần áo đi tìm Dụ Kiều Trúc.


Lâm Từ đưa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi sang bên trái.
Nhìn Lâm Từ phối quần áo cho Đường Vũ Kỳ, anh ta cũng không kìm được mong muốn nhờ Lâm Từ phối quần áo cho mình.

Tuy mắt thẩm mỹ của anh ta cũng rất tốt… Nhưng nếu có thể thì ai lại không muốn bớt việc chứ?
Lâm Từ không vội chọn quần áo cho Đường Minh Hạo, cô cúi đầu nhìn cậu bé, một đứa trẻ lạnh lùng thì nên mặc thế nào cho đẹp đây? Bởi vì trang phục mặc lên người Đường Vũ Kỳ tạo hiệu quả quá hoàn hảo nên cô cũng háo hức, tò mò với Đường Minh Hạo.
Lâm Từ nhìn quần áo trên giá, chọn một chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh xám, phối một chiếc áo khoác màu nâu cùng một chiếc quần Harem cho Đường Minh Hạo.
Không giống như chọn quần áo cho Đường Vũ Kỳ, Lâm Từ chọn từng bộ một cho Đường Minh Hạo, không chọn một lúc vài bộ để cậu vào thử một lượt.

Mặc kệ Đường Minh Hạo có để ý hay không, tóm lại, quần áo của con trai rắc rối hơn của con gái nhiều.
Lâm Từ đưa quần áo cho Đường Minh Hạo, bảo cậu mặc thử.

Cô lại với tay lấy thêm một set cardigan kèm lót màu tím nhạt, áo khoác màu cam.

Hai màu này rất khó kết hợp với nhau, cũng là màu ít người mặc, nhưng Lâm Từ cảm thấy Đường Minh Hạo có thể chinh phục được.
Khi Đường Minh Hạo bước ra, nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai cool ngầu của mình trong gương, cậu bất giác tạo dáng.

Đường Vũ Kỳ không cấp nhận được dáng vẻ thối đó của cậu bé, thật ra anh trai cô bé rất tự luyến đấy! Chẳng qua chưa từng biểu hiện ra ngoài thôi.
Lâm Từ rất hài lòng, cô thuận tay chụp ảnh lại.

Đứa trẻ đẹp như vậy, dường như đã át cả vẻ đẹp của bộ quần áo.
Đường Minh Hạo lại đi thử bộ thứ hai.

Khi cậu bước ra, nhìn chính mình trong gương thì chỉ mím môi.

Lâm Từ lập tức hiểu ra, hai bộ đồ, một cái đẹp trai cool ngầu, một cái đi theo trào lưu, rõ ràng là Đường Minh Hạo thích bộ trước hơn.
Mặc Thành đi vào nhìn thấy Đường Minh Hạo liền huýt sáo.

Nếu mặc bồ đồ này đi ra ngoài chắc hẳn sẽ thu hút không ít người.

Anh ta cũng thấy khá hứng thú… Mặc Thành không hiểu biết nhiều lắm về quần áo nữ, nhưng rất hiểu về đồ nam, lòng đã rục rịch muốn hành động rồi.
Mặc Thành chọn bộ trang phục đơn giản nhất cho Đường Minh Hạo, một chiếc áo phông cộc tay màu đen với quần jean, họa tiết trên áo phông là hình một chiếc đầu quỷ màu trắng, để lộ hai cánh tay trắng nõn mềm mại, trông cứ như chưa từng bị ánh nắng tàn phá, da thịt non mịn, màu trắng của da tương phản rõ rệt với màu đen của quần áo.
Anh ta chọn thêm một chiếc áo len và quần trắng, sáng sủa thoải mái.

Đường Minh Hạo khá hài lòng.
Lâm Từ nhìn Đường Minh Hạo, cảm thấy cậu nhóc này thích hợp với phong cách cool ngầu hơn.

Cô lấy một chiếc áo khoác màu đen nhỏ, chọn một chiếc quần cộc màu đen, kết hợp với một đôi bốt cao cổ.

Khi Đường Minh Hạo bước ra, Mặc Thành đã có cảm giác đây chính là một tên sát thủ vô tình, giết người chỉ trong chớp mắt.
Lâm Từ tán thưởng, quả nhiên đẹp trai thì mặc thế nào cũng đẹp, đúng là làm cho người ra phát hờn.

Lần đầu tiên được mặc đồ cool ngầu như thế này cảm giác thật vui sướng.

Không chỉ Đường Vũ Kỳ thấy vui vẻ mà khóe môi Đường Minh Hạo cũng không nhịn được mà nhếch lên.
“Nếu mọi người thích đồ trang sức thì có thể qua bên kia xem thử, bên này chủ yếu chỉ là quần áo thôi.” Lâm Từ nhìn đồng hồ, đã đến giờ cô phải đi rồi, vậy là quay sang nhắc nhở Mặc Thành.

Nên nói như thế nào đây, người đẹp thì nên đeo thêm trang sức tinh xảo, tuy Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo còn nhỏ, nhưng vẻ đẹp thì không có giới hạn tuổi tác.
Mặc Thành gật đầu nhìn Lâm Từ, nói vài câu với Dụ Kiều Trúc rồi rời đi.

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nhìn quần áo trên người mình, còn cả những bộ bọn họ thử qua đã được gói lại, cảm thấy như vậy là đủ rồi, không tiếp tục mua sắm nữa.
Mặc Thành biết quần áo ở đây rất đắt, nhưng không ngờ sau khi được giảm một nửa giá mà vẫn tốn hơn ba trăm triệu, còn chưa tính bộ trang sức hoa hướng dương có giá đắt nhất nữa, bộ trang sức đó Lâm Từ tặng cho Đường Vũ Kỳ.

Đường Vũ Kỳ không quen nhận quà của người khác, cô bé nhìn Mặc Thành, muốn anh ta trả tiền.
Dụ Kiều Trúc trực tiếp đưa một tờ giấy ra, nói với Đường Vũ Kỳ: “Cô gái vừa rồi nói là nếu có thể thì mong cháu để lại cách thức liên lạc cho cô ấy.

Cô ấy rất thích cháu, bộ trang sức này để làm quà gặp mặt cho cháu.”
Đường Vũ Kỳ nhận lấy tờ giấy, viết lên một dãy số, là số điện thoại.

Cô bé gật đầu, nhận lấy món quà này.
“Chúng ta qua bên kia xem đi.” Mặc Thành dắt Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đến cửa hàng đối diện.

Tên cửa hàng là “Tìm”, cái tên rất đặc biệt.
Mặc Thành liếc mắt xem qua, những món đồ này đều không phải hàng hiệu, nhưng kiểu dáng rất đẹp.

Chủ tiệm là một người đàn ông để ria mép, trông rất lịch lãm.

Anh ta nhìn thấy Lâm Từ cùng Mặc Thành, Đường Vũ Kỳ cùng Đường Minh Hạo, bốn người nối gót nhau bước ra từ phía cửa hàng đối diện, bèn hỏi Mặc Thành có nhìn thấy người phụ nữ đi trước mình không.
Mặc Thành cười nói Lâm Từ đã giúp họ chọn được không ít quần áo.

Người đàn ông kia tươi cười, nói sẽ giảm giá 20% cho họ.
Chẳng lẽ hôm nay họ lại may mắn như vậy sao? Mặc Thành cảm thấy hôm nay mình đã đi chơi đúng ngày hoàng đạo rồi, ai gặp cũng giảm giá cho họ.
Đường Vũ Kỳ nhìn trúng một chiếc vòng tay cỏ bốn lá, chỉ đơn giản vì cô bé thích ý nghĩa của cỏ bốn lá thôi, mỗi phiến lá cây đều có một ý nghĩa riêng: hy vọng, niềm tin, tình yêu và sự may mắn.
Chiếc vòng tay cỏ bốn lá này rất đơn giản, hai bông màu vàng, hai bông màu trắng và một bông màu xám, vừa ấm áp vừa tươi mát.
Chủ tiệm lấy chiếc vòng ra đưa cho Đường Vũ Kỳ đeo thử, nhưng cổ tay Đường Vũ Kỳ quá nhỏ nên đeo vào liền rớt ngay.

Cô bé thất vọng trả lại chiếc vòng.

Mặc Thành lại bảo người ta gói về, nói với vẻ trịnh trọng: “Sau này rồi đeo.”
Đường Minh Hạo thầm than thở trong lòng, thế này thì chiều chuộng con bé quá rồi đấy, chiều như chiều con gái mình luôn sao? Nhưng dường như phụ nữ đều thích những thứ này.

Đường Minh Hạo nhớ đến đống trang sức đủ cho một nửa phòng triển lãm của mẹ mình nên cũng đành thuận theo.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy trong tiệm này không có món đồ nào mình đeo được, mà đúng là trẻ con cũng không cần phải đeo những thứ này, vậy là cô bé không ngắm nữa.


Mặc Thành đi hết một vòng, cầm một sợi dây chuyền bằng hồng ngọc, một sợi hình cánh bướm, cả hai chiếc trâm cài áo, một chiếc hình con chuồn chuồn khảm đá Olivin màu lục, kim cương vàng và phỉ thúy, một chiếc khác cổ điển hơn, được làm thủ công bằng ngọc lục bảo, bây giờ rất hiếm thấy.
Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo không có nhiều khái niệm về tiền bạc, nhưng cả hai cũng hơi sửng sốt khi nhìn thấy số tiền với chín con số không trên hóa đơn.

Chú giàu như vậy sao? Nếu để cho ba biết một chuyến đi chơi mà bọn họ tiêu tốn nhiều tiền như vậy thì có đánh cho một trận không? Tiêu tiền của người khác đúng là rất thấp thỏm!
Mặc Thành thanh toán tiền mà không buồn chớp mắt.

Đồ anh ta đã thích thì tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng.

Huống chi, bây giờ anh ta còn đang muốn lấy lòng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo nữa chứ.
Đường Minh Hạo thấy hơi nghi ngờ.

Vì sao trước đó cậu không biết đến mấy chỗ này, vì sao những cửa hàng xa xỉ mà bọn họ đến lúc tước còn không có giá cả đắt đỏ như ở đây chứ? Cậu nghi ngờ suốt đoạn đường đi, đến khi lên xe liền hỏi Mặc Thành.
Mặc Thành phá lên cười: “Thật ra, nơi này hầu như không tiếp khách ngoài.

Người đến đây cơ bản đều là nhà thiết kế của các ngành nghề, họ đến để giao lưu, hoặc là những người đã ra khỏi ngành nhưng thi thoảng vẫn thiết kế.

Bọn họ sẽ đưa đồ mình thiết kế đến đây bán.

Chỗ này không phải cứ có tiền là có thể biết đến đâu, người biết đến chỗ này hầu như đều quen biết một nhà thiết kế hàng đầu.”
Mặc Thành không hề nói sai.

Bất kỳ người nào gặp được ở đây cũng có khả năng là một nhà thiết kế hàng đầu.

Ví dụ như Lâm Từ, Mặc Thành cảm thấy có thể cô ấy là một nhà thiết kế thời trang, hoặc là nhà thiết kế trang sức, có mối quan hệ thân thiết với chủ cửa hàng Moon Stars kia.

Anh ta không hiểu biết nhiều lắm về người ở đây, cũng không cần thiết phải hiểu, cho nên cũng chỉ biết đến có một chỗ như thế này.

Còn về Moon Stars, anh ta chỉ biết là cửa hàng này bán đồ thời trang trẻ em, nghe nói là do một nhà thiết kế hàng đầu bị sinh non mở ra.

Đứa bé trong bụng còn chưa biết giới tính, người này áy náy với đứa trẻ nên đã đặt toàn bộ sự thương nhớ của mình vào cửa hàng này.

Vậy nên Moon Stars chỉ chuyên kinh doanh thời trang trẻ em, không bán mặt hàng khác..





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv