Buổi tối, Mặc Thành nói chuyện điện thoại với Đường Thấm Nhi xong thì trực tiếp cho người xử lý Trịnh Hùng, tên này là nguyên do xảy ra không ít chuyện, cho dù giải quyết xong trong lòng vẫn không thoải mái.
Nghĩ tới thân phận của Đường Thấm Nhi, anh ta muốn nhân tiện thăm dò một chút ý tứ của thành chủ lúc này, bèn trở về chỗ ở.
Không ngờ vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa, còn có tiếng cười hớn hở của quản gia Trọng, giọng của Trương Minh Hoàng cũng thi thoảng vang lên, bên trong vui vẻ náo nhiệt, Mặc Thành còn nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, suýt nữa định ra ngoài vào lại.
Nhưng quản gia Trọng đã nhanh mắt chú ý tới Mặc Thành, gật đầu hớn hở hô lên: “Sao hôm nay Thành thiếu chủ lại về thế?” Quản gia Trọng mặt mày khoan khoái, vô cùng hiền từ, Mặc Thành có cảm giác mình đang thấy một quản gia Trọng giả vậy, không phải bình thường người này rất nghiêm khắc sao? Từ khi nào lại nhìn người khác với vẻ mặt ôn hòa như vậy? Gặp ma rồi à?
Mặc Thành đi vào, Trương Minh Hoàng nói với anh ta: “Nào, nào, vừa hay chơi cùng Vũ Kỳ và Minh Hạo một lát, già rồi, không so được với năng lượng của bọn chúng, chơi một buổi chiều đã thấy mệt.”
Mặc Thành nghi ngờ mấy người mình gặp hôm nay đều là giả mạo hết rồi, ai cũng cười ha hả, quản gia Trọng thì trông hiền từ, Trương Minh Hoàng lại cảm thấy già yếu, hôm nay anh ta tới nhầm chỗ sao? Nhưng tại sao trông y hệt nhau mà vẻ mặt lại “đáng sợ” như vậy!
“Chào chú ạ.” Vũ Kỳ chào hỏi trước, cô bé không nhịn được mà cảm thán: “Uầy! Lại là một chú đẹp trai!”
Mặc Thành sững sờ ngay tại chỗ, cô bé này đáng yêu thật đấy, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sáng rực, lúc nhìn người khác cứ luôn cười tủm tỉm, như muốn khắc sâu nụ cười ấy vào lòng người ta chỉ trong nháy mắt, quan trọng là giọng nói của cô bé thật dễ nghe! Mặc Thành biết mình đẹp trai, bình thường không ít phụ nữ vây quanh, nhưng được một cô bé khen ngợi khiến anh ta vô cùng thỏa mãn! Bởi vì tâm tư của trẻ con là đơn thuần nhất, lời khen của chúng hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không có ý định lấy lòng, không mang theo bất kỳ mục đích gì cả.
Mặc Thành lại nhìn bé trai yên lặng ở bên cạnh, cũng xinh đẹp như vậy, như một búp bê tinh xảo, hai đứa đứng cạnh nhau giống hệt một đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn vui tai vui mắt.
Thứ duy nhất không đẹp có lẽ là vẻ mặt lạnh như băng của bé trai kia.
Mặc Thành thầm nghĩ, vẫn còn là trẻ con, giả vờ lạnh lùng làm gì chứ.
“Chào chú ạ.” Đường Minh Hạo bình tĩnh lên tiếng.
Cậu bé luôn rất lịch sự, chỉ là quá lạnh lùng khiến người ta không để ý, thêm cả Vũ Kỳ đứng bên cạnh lại quá hoạt bát, làm Đường Minh Hạo trở nên vô cùng trầm mặc, giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình vậy.
Mặc Thành lập tức xiêu lòng.
Tiếng nói nhẹ nhàng của đứa bé lạnh lùng như vậy thật sự khiến người ta yêu thích, vẻ mặt điềm tĩnh cùng giọng nói non nớt của đứa trẻ tạo nên một sự tương phản mới mẻ, gương mặt tinh xảo của Đường Minh Hạo nháy mắt cũng trở nên có sức sống hơn chút.
“Ừ, các cháu tên là Minh Hạo và Vũ Kỳ sao?” Mặc Thành mỉm cười hỏi, anh ta đi tới, ngồi xuống ngang bằng với Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, dịu dàng nói.
Mặc Thành cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng dịu dàng như vậy.
Anh ta và Trương Minh Hoàng khá giống nhau.
Lần đầu gặp gỡ sẽ cảm thấy anh ta rất tốt tính, dễ bắt chuyện, dịu dàng và thân thiết, bình thường cũng ấm áp như gió xuân, nhưng thật ra trong lòng rất lạnh nhạt.
Anh ta có thể giao lưu với một người rất thân thiện, nhưng thật ra không hề chút cảm tình nào.
Mặc Thành cho rằng, bản thân mình xa cách và lạnh nhạt với tất cả mọi người, không ngờ khi nhìn thấy Minh Hạo và Vũ Kỳ lại muốn chơi cùng hai đứa trẻ này.
Truyện Hot
“Đúng vậy chú, cháu tên là Đường Vũ Kỳ, anh cháu tên là Đường Minh Hạo, chúng cháu tới tìm ông.” Đường Vũ Kỳ chủ động trả lời, chú này thật sự rất đẹp trai! Từ trước tới nay cô bé chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, cả trai lẫn gái! Chú ấy chính là người đẹp nhất tính tới bây giờ! Ừm… nói thế nào nhỉ, chính là đẹp có một không hai! Ánh mắt Đường Vũ Kỳ sáng lấp lánh, cô bé ngắm nhìn Mặc Thành mà cứ như đang thưởng thức một bức tranh, một tác phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo.
Mặc Thành luôn rất ghét ánh mắt mang theo dục vọng, tham lam của rất nhiều người nhìn chằm chằm anh ta như vậy, nhưng ánh mắt của Đường Vũ Kỳ trong veo đơn thuần, chỉ đơn giản là thưởng thức cái đẹp.
Mặc Thành có phần thích thú ánh mắt đơn thuần như vậy, anh ta xoa đầu Đường Vũ Kỳ: “Vậy chú chơi cùng các cháu được không?”
“Được ạ!” Đường Vũ Kỳ vui vẻ nói, cảm giác của cô bé với Mặc Thành là người này vô cùng đẹp trai, hơn nữa người này tới tìm ông, ông chủ động bảo anh ta chơi cùng họ, Đường Vũ Kỳ lập tức tin tưởng Mặc Thành.
Đường Minh Hạo quan sát Mặc Thành, nghĩ xem người này làm gì.
Cậu bé lại nhìn Trương Minh Hoàng, ông ta cũng không có cảm nhận gì với việc Mặc Thành chơi cùng Vũ Kỳ cả, thậm chí còn vui vẻ ngắm nhìn nữa.
Đường Minh Hạo đoán, chắc Mặc Thành và Trương Minh Hoàng có mối quan hệ thân cận, vậy nên cũng giảm bớt không ít hoài nghi.
Quản gia Trọng ở bên cạnh lên tiếng giải thích kịp lúc: “Người này là Mặc Thành, là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.
Vũ Kỳ và Minh Hạo là con của cô Đường Thấm Nhi.” Mấy ngày ở chung, cách xưng hô của quản gia Trọng với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã có một chút thay đổi.
Chủ yếu do ở đây ít người, hầu như toàn là ông ta chơi cùng Vũ Kỳ và Minh Hạo, Đường Vũ Kỳ luôn miệng gọi ông ta là ông, làm thế nào cũng không sửa được.
Thành chủ cũng ngầm chấp nhận, quản gia Trọng luôn gọi cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ khiến Đường Vũ Kỳ cũng không quen cho lắm, cô bé bèn yêu cầu quản gia Trọng gọi tên, ông ta bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mặc Thành kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vừa rồi anh ta không nghĩ nhiều, hóa ra là như vậy sao? Hiện giờ… thành chủ đã xác định Đường Thấm Nhi là con gái ông ta rồi sao? Thế nên mới đưa Vũ Kỳ và Minh Hạo tới đây? Mặc Thành không hiểu, nhưng lúc này không thể hỏi trước mặt hai đứa trẻ được, bèn nhịn xuống rồi chơi cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo khá trầm tính, chuyện đã quyết thì nhất định phải làm, thế nên Mặc Thành chơi cùng Đường Vũ Kỳ là chính, mà Đường Vũ Kỳ tâm tư là một đứa trẻ nhưng tinh lực lại hơn người.
Lúc quản gia Trọng nhắc nhở Vũ Kỳ và Minh Hạo nên nghỉ ngơi, cô bé hơi rầu rĩ không vui.
Mặc Thành vừa định lên tiếng khuyên Đường Vũ Kỳ đi nghỉ thì Đường Minh Hạo đã lên tiếng: “Em quên mẹ dạy thế nào rồi sao? Nhất định phải nghỉ ngơi đúng giờ.”
Mặc Thành nhìn dáng dấp làm ra vẻ nghiêm túc của Đường Minh Hạo, cảm thấy buồn cười, anh ta xoa đầu Đường Vũ Kỳ: “Ngoan, nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chú đưa các cháu đi mua quần áo.” Con gái không bao giờ từ chối được quần áo đẹp cả, Đường Vũ Kỳ cũng vậy, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên, nhảy lên nói: “Chú nói phải giữ lời đấy!”
“Đương nhiên.” Mặc Thành nhướng mày, Đường Vũ Kỳ duỗi tay ra, ngoắc ngón tay út: “Nào, chúng ta ngoắc tay!”
Mặc Thành nhìn động tác nghiêm túc của cô bé, cũng duỗi tay ra: “Được, chúng ta ngoắc tay, ngày mai chú nhất định đưa cháu đi!”
Đường Vũ Kỳ ngoắc lấy ngón tay Mặc Thành, lẩm bẩm nói: “Ngoắc tay kết lại, trăm năm không đổi, ai thay đổi là con chó con!”
Mặc Thành nhìn động tác của Đường Vũ Kỳ, thấy cô bé nói xong dùng sức ấn xuống ngón cái, nói lanh lảnh: “Đóng dấu!”
“Thế, bây giờ Vũ Kỳ có thể đi nghỉ ngơi rồi chứ?” Mặc Thành cưng chiều Vũ Kỳ, một mặt là vì cô bé là con gái của Đường Thấm Nhi, mặt khác là thật sự thích Đường Vũ Kỳ, anh ta vui vẻ nuông chiều cô bé, Đường Minh Hạo luôn yên lặng nhìn anh ta.
Mấy ngày nay, cậu bé đã hoàn toàn yên tâm với Trương Minh Hoàng.
Hơn nữa, tài năng và kiến thức của Trương Minh Hoàng khiến cậu bé khâm phục từ tận đáy lòng, Đường Minh Hạo rất thích Trương Minh Hoàng, thậm chí còn muốn đối xử với ông ta như người thân.
Hôm nay cậu bé cũng nhìn ra, quan hệ của Mặc Thành và Trương Minh Hạo rất tốt, cậu bé cũng tin tưởng Mặc Thành, thế nên khi Mặc Thành đề xuất ngày mai ra ngoài, Đường Minh Hạo cũng không phản đối.
Chờ Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo vào phòng, Mặc Thành thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta ngồi xuống sô pha, uống một ngụm nước rồi chậm rãi hỏi: “Hai bé cưng này sao lại ở đây?” Mặc Thành nhìn Trương Minh Hoàng, đợi nghe ông ta giải thích! Anh ta thật sự quá tò mò, vẫn luôn gắng sức đè nén chính mình không lên tiếng hỏi, bây giờ… đang gấp gáp chờ câu trả lời.
Mặc Thành rất rõ ràng, nếu như không phải Trương Minh Hoàng đồng ý thì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo không thể ở đây được, hơn nữa xem ra, hai đứa đã ở đây mấy hôm rồi, đây thật sự là một tin tức lớn!
Trương Minh Hoàng hừ nhẹ một tiếng, bộc lộ bản tính! Ông ta nghiêng đầu, không để ý tới Mặc Thành, Mặc Thành làm bộ đáng thương nhìn Trương Minh Hoàng.
Trương Minh Hoàng không để ý tới anh ta, khuôn mặt Mặc Thành thật sự có tính lừa gạt mà, dịu dàng, ân cần, tung tăng như thiếu niên, cười lên khiến người ta không có cách nào từ chối.
Trương Minh Hoàng đã từng bị khuôn mặt hồi nhỏ của Mặc Thành lừa rồi! Sự ngoan ngoãn đặc biệt khiến người ta không thể từ chối! Vốn dĩ Mặc Thành lớn rồi, thủ đoạn cũng thay đổi, trong lòng ông ta rất yên tâm về Mặc Thành, ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhận thức của ông ta về Mặc Thành sớm đã thay đổi rồi, sẽ không bị lừa nữa, nhưng hôm nay khi anh ta chơi cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, ông ta đột nhiên nhớ tới Mặc Thành hồi nhỏ, thế nên lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn chờ câu trả lời của Mặc Thành… theo bản năng lại muốn từ chối..