Đầu óc Hàn Nhã Thanh bỗng chốc như nổ tung! Ngay lúc Liễu Ảnh nói ra cái tên này, đáy lòng cô như vang lên một giọng nói đang nói với cô rằng, đúng vậy, chính là anh ta, chính là Đường Bách Khiêm, chuyện của Bùi Dật Duy là do Đường Bách Khiêm đứng đằng sau nhúng tay vào!
Dù thế nào Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ tới Đường Bách Khiêm, bởi vì cô cảm thấy Đường Bách Khiêm sẽ không ra tay với Bùi Dật Duy.
Dù sao thì bây giờ cô đang ở bên Dương Tầm Chiêu, nếu như Đường Bách Khiêm muốn làm gì thì sẽ nhắm vào Dương Tầm Chiêu nhiều hơn, huống hồ, còn có âm mưu lúc trước Nhạc Hồng Linh nói với cô nữa, cô nhất thời không hề nghi ngờ gì Đường Bách Khiêm, bởi vì cô biết âm mưu của Đường Bách Khiêm, đợi anh ta ra tay nhưng lại quên mất, bây giờ xảy ra chút chuyện cũng có thể bị lợi dụng!
Đường Bách Khiêm có tính chiếm hữu mạnh, chuyện của cô và Bùi Dật Duy lúc trước, Đường Bách Khiêm cũng hiểu, chỉ sợ luôn nhớ trong lòng.
Lần này Bùi Dật Duy xảy ra chuyện, anh ta tìm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, vừa ra tay là lớn chuyện! Huống hồ, việc cô xem Bùi Dật Duy là bạn bè có thể trở thành chuyện khiến bản thân tổn thương, chắc hẳn Đường Bách Khiêm cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ!
Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình đã đánh giá thấp Đường Bách Khiêm rồi, hoặc là trong lòng vẫn luôn chưa hoàn toàn tuyệt tình với anh ta.
Thế nên mới cho anh ta cơ hội làm tổn thương tới Bùi Dật Duy.
Thậm chí khiến chính bản thân cô tổn thương, sau đó cô lại còn xem nhẹ anh ta.
Nếu như không phải Liễu Ảnh nhắc tới, có thể cô thật sự không nghĩ tới Đường Bách Khiêm, vậy thì, sẽ cho Đường Bách Khiêm thêm thời gian và cơ hội tính kế.
Hàn Nhã Thanh thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để ý kỹ Đường Bách Khiêm, không thể để anh ta có thêm cơ hội gây chuyện nữa!
Hàn Nhã Thanh thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để ý kỹ Đường Bách Khiêm, không thể để anh ta có thêm cơ hội gây chuyện nữa! Hàn Nhã Thanh cảm thấy, Đường Bách Khiêm bây giờ giống như thuốc cao bôi trên da chó, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lúc trước mưu kế của anh ta đều rất ngấm ngầm, nham hiểm.
Lần này ra tay với Bùi Dật Duy cũng muốn khiến anh ta phải thân bại danh liệt! Dù có chết cũng không muốn Bùi Dật Duy được thuận lợi! Hàn Nhã Thanh rất muốn hỏi Đường Bách Khiêm, rốt cuộc thì Bùi Dật Duy đắc tội gì với anh ta? Sao anh ta phải không từ thủ đoạn như vậy! Chỉ vì cô thôi sao? Nhưng mà, giữa cô và Bùi Dật Duy, tình cảm thật sự không đến mức sâu đậm như vậy! Không ngờ anh ta còn như vậy, chỉ cần có một chút liên quan tới cô thì anh ta đều không từ bỏ! Trên đời này sao lại có người vừa thâm độc lại vừa không nói đạo lý như vậy chứ?
“Nhã Thanh, cậu cảm thấy liệu có phải Đường Bách Khiêm không?” Liễu Ảnh lo lắng hỏi, từ khi nghe thấy cái tên này, Hàn Nhã Thanh mất hết phản ứng, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, việc này khiến Liễu Ảnh cảm thấy rất bất an, Hàn Nhã Thanh rất ít khi không để ý tới cô ấy như vậy, lẽ nào chuyện này lớn đến vậy sao? Liễu Ảnh không biết suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh, nhất thời còn tưởng mình nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà, cô ấy thật lòng cảm thấy, Đường Bách Khiêm là người có khả năng nhất, hơn nữa phản ứng của Hàn Nhã Thanh, thật sự không giống như không có chuyện gì, lẽ nào không phải Đường Bách Khiêm mà là người có liên quan tới Đường Bách Khiêm? Hay là cô ấy hỏi Hàn Nhã Thanh xem sao? Nên làm như thế nào? Liễu Ảnh hoài nghi.
“Liễu Ảnh! Cảm ơn cậu!” Hàn Nhã Thanh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Liễu Ảnh nói: “Cậu đoán không sai đâu, nếu như không có gì bất ngờ, thì chính là Đường Bách Khiêm! Tớ luôn không ngờ đến anh ta, là tớ hoàn toàn không nghĩ tới phía bản thân mình, tớ nghĩ Bùi Dật Duy không có đối thủ, còn đang nghĩ xem có phải cố ý hãm hại không, có phải mình nghĩ sai rồi không, hoàn toàn không ngờ tới người lan truyền chuyện này có khả năng là Đường Bách Khiêm.
Nếu quả thật la Đường Bạch Khiêm thì Bùi Dật Duy chỉ là người bị liên lụy.” Hàn Nhã Thanh có hơi áy náy, tình cảm của cô với Bùi Dật Duy đã đặt ở vị trí bạn bè rồi, mà Bùi Dật Duy vẫn liều chết che chở cô.
Tình cảm này không có cách nào đáp lại, đặt ở một bên đã đủ tàn nhẫn rồi, vậy mà còn làm tổn thương anh ta nữa, bi thảm biết bao.
Liễu Ảnh há hốc miệng, đắn đo một lúc mới lên tiếng: “Nhã Thanh, cậu đừng nghĩ vậy, chuyện của Bùi Dật Duy không phải lỗi của cậu, anh ấy giết người là lựa chọn của anh ấy, không phải cậu ép anh ấy, nếu anh ấy đã lựa chọn thì phải gánh vác hậu quả.
Đường Bách Khiêm đáng hận nhưng căn nguyên thật sự vẫn là Bùi Dật Duy giết người, điều này không có cách nào thay đổi, không có Đường Bách Khiêm thì chuyện này sẽ không náo loạn đến vậy, nhưng chuyện này cũng không thể xem như không tồn tại.
Hơn nữa, không phải bây giờ cậu đang giúp anh ấy rồi sao?” Liễu Ảnh có chút khó chịu, Bùi Dật Duy và Hàn Nhã Thanh đều rất quan trọng với cô ấy, bây giờ cả hai đều phải chịu tổn thương mà cô ấy lại không giúp được gì, thậm chí đến an ủi như thế nào cũng không biết.
Cô ấy không thể vì Hàn Nhã Thanh mà tổn thương Bùi Dật Duy, càng không thể vì Bùi Dật Duy mà tổn thương Hàn Nhã Thanh, rất nhiều chuyện chỉ có thể một mình giữ trong lòng, giống như lúc này, cô ấy biết Bùi Dật Duy giết Bùi Doanh, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Bùi Doanh làm tổn thương Hàn Nhã Thanh.
Nhưng mà, cô ấy không thể nói ra, lúc trước Hàn Nhã Thanh và Bùi Dật Duy đã nói rõ ràng rồi.
Cô không có chút ái muội nào với Bùi Dật Duy, không cho anh ta hy vọng.
Chỉ là Bùi Dật Duy không quên được Hàn Nhã Thanh thôi, đây không phải lỗi của Hàn Nhã Thanh.
“Cũng may là cậu cẩn thận.” Lúc này Hàn Nhã Thanh hạ quyết tâm, nhất định phải cắt đứt sạch sẽ với Đường Bách Khiêm.
Lần này Đường Bách Khiêm làm tổn thương Bùi Dật Duy, còn lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Cô sẽ không khoan nhượng bất cứ chuyện gì khiến người cô quan tâm phải chịu tổn thương nữa! Mối họa ngầm Đường Bách Khiêm này, cũng nên sớm trừ khử rồi.
“Nhã Thanh, vậy tiếp theo cậu tính làm thế nào? Chuyện của Bùi Dật Duy, liệu có gì ngoài ý muốn không?” Lúc này Liễu Ảnh lo lắng rất nhiều chuyện, có chút không nắm được đầu mối.
Nhưng trước mắt chính là chuyện của Bùi Dật Duy, nếu như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì chỉ e là khó mà ứng phó được.
“Không đâu.” Hàn Nhã Thanh lạnh lùng đáp: “Chuyện của Bùi Dật Duy đã định rồi, cho dù có xảy ra thêm chuyện gì nữa cũng sẽ chỉ là tranh luận.
Nếu như có gì ngoài ý muốn, trừ phi chuyện Bùi Doanh làm với Bùi Dật Duy là giả, nhưng những chuyện này đều có chứng cứ, không thể làm giả được.
Cùng lắm là vì muốn chọc giận tớ nên lại xảy ra vài chuyện nữa.” Hàn Nhã Thanh nghĩ tới sự ngoan cố của Đường Bách Khiêm, thật sự cảm thấy chuyện này vẫn sẽ tiếp tục, lẽ nào muốn liên lụy tới cô sao? Hàn Nhã Thanh bực bội trong lòng, nếu như thật sự liên lụy tới cô, bên phía Dương Tầm Chiêu chỉ e là lại phải tốn không ít tâm tư, gây rắc rối cho anh rồi.
“Vậy thì tốt.
Nhưng mà Đường Bách Khiêm chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, sau này vẫn còn gây chuyện, Nhã Thanh, cậu phải chú ý an toàn, bảo vệ mình cho tốt.” Liễu Ảnh lo lắng nhắc nhở.
Về chuyện này cô ấy thoải mái hơn Hàn Nhã Thanh nhiều.
Bên cạnh cô ấy có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ liên quan tới bản thân, bình thường sẽ không uy hiếp tới tính mạng.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không giống như vậy, hơi không chú ý thôi là tính mạng có thể bị uy hiếp.
“Anh ta sẽ không chủ động tới tìm tớ, càng không trực tiếp tới tìm Dương Tầm Chiêu đâu, trừ phi bất đắc dĩ.” Điều này Hàn Nhã Thanh có thể chắc chắn, hiện giờ Đường Bách Khiêm rất e dè Dương Tầm Chiêu, nếu như không nắm chắc đầy đủ thì sẽ không ra tay.
“Thế Vũ Kỳ và Minh Hạo thì sao? Đường Bách Khiêm liệu có làm liều, làm tổn thương Vũ Kỳ và Minh Hạo để đạt được mục đích của mình không?” Hàn Nhã Thanh để ý nhất là Vũ Kỳ và Minh Hạo, nếu như Đường Bách Khiêm dám động tới bọn nhỏ, chỉ sợ là cô sẽ liều mạng với Đường Bách Khiêm mất.
Liễu Ảnh nghĩ tới tình huống như vậy lại thấy lo lắng không thôi.
Hơn nữa Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn là trẻ con, còn không có năng lực tự bảo vệ mình, một khi bị uy hiếp...
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy, để Vũ Kỳ và Minh Hạo tạm thời rời đi là quyết định đúng đắn, Đường Bách Khiêm thật sự có khả năng trực tiếp bỏ qua cô và Dương Tầm Chiêu, nhân cơ hội làm tổn thương Vũ Kỳ và Minh Hạo, mà chuyện của Bùi Dật Duy, nếu như liên lụy tới cô thì chỉ e là cô sẽ chật vật vất vả, sơ suất trong việc chăm sóc Vũ Kỳ và Minh Hạo, để Đường Bách Khiêm có cơ hội.
Hàn Nhã Thanh căm hận mưu kế của Đường Bách Khiêm, rồi lại cảm thấy may mắn vì lúc này Vũ Kỳ và Minh Hạo không ở bên cạnh mình.
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh rất tin tưởng người… ông kia của Vũ Kỳ và Minh Hạo, từ lời của Vũ Kỳ, cô có thể nghe ra được sự yêu quý của ông ta đối với Vũ Kỳ và Minh Hạo, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chúng.
“Vũ Kỳ và Minh Hạo hiện giờ đang ở nơi an toàn, tạm thời tớ sẽ không đón về.” Hàn Nhã Thanh nói với Liễu Ảnh, hai bé con này không thể chịu tổn thương, cô nhất định sẽ bảo vệ chúng thật tốt.
“Vậy thì tốt.” Liễu Ảnh yên tâm rồi, sau đấy lại nghi hoặc hỏi: “Vũ Kỳ và Minh Hạo giờ đang ở đâu thế?”
“Chúng đến nhà một ông lão, muốn ở đó thêm vài ngày.” Hàn Nhã Thanh không muốn nói quá nhiều, quan trọng là… cũng không có gì để nói, có điều lần này Vũ Kỳ và Minh Hạo trở về mọi chuyện sẽ sáng tỏ hơn nhiều.
Liễu Ảnh mím môi, Hàn Nhã Thanh thật sự rất yên tâm về Đường Minh Hạo, mà hai bé con này, dù là ai gặp đều vô cùng yêu thích.
Liễu Ảnh nghĩ rồi nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh với vẻ ghen tị, ấm ức không thôi, cô ấy cũng muốn có đứa con đáng yêu như vậy.
Hàn Nhã Thanh cạn lời, âm báo từ điện thoại phát ra giải cứu cô.
Cô mở điện thoại, thấy đồ ăn đã tới, còn chưa nói gì bên ngoài thì đã truyền tới tiếng gõ cửa, cô liền đứng dậy lấy đồ ăn vào.
“Không phải đói rồi sao? Mau tới ăn chút đi.” Hàn Nhã Thanh bóc đồ ăn ra, nói với Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh đói cả ngày, nhìn thấy đồ ăn sớm đã không nhịn được rồi.
Huống hồ bên cạnh chỉ có Hàn Nhã Thanh, vậy là cô ấy càng không thèm để ý, trực tiếp đi tới ăn.
Hàn Nhã Thanh chọn món mình thích, ăn hết sức vô tư, nhưng trong lòng đã âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để tính sổ với Đường Bách Khiêm rồi..