Liễu Ảnh nhìn những bình luận trên mạng, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Tình hình hiện tại đã vượt ngoài dự liệu ban đầu của cô ấy, là điều mà cô ấy không thể nào ngờ tới.
Mới đầu Liễu Ảnh tưởng rằng chuyện này sẽ được giải quyết lặng lẽ, người khác sẽ không biết.
Thế nhưng bây giờ gần như tất cả mọi người đều biết cả rồi.
Hôm nay cô ấy tưởng đâu Hàn Nhã Thanh chỉ tới tìm Bùi Dật Duy, khuyên anh ta chủ động nói ra sự thật, cố gắng để được giảm án, nhưng không ngờ chuyện này lại bị tung lên trên mạng.
Đủ thứ chuyện bất ngờ này khiến Liễu Ảnh cảm thấy kinh ngạc, mà tình huống bây giờ, Liễu Ảnh tin chắc rằng đây là do Bùi Dật Duy chủ động làm vậy.
Nếu không thì không thể là Hàn Nhã Thanh vừa mới đi gặp Bùi Dật Duy mà bây giờ cảnh sát đã giải thích rõ sự việc ngay được.
Tốc độ này quá nhanh, rõ ràng là có người đứng đằng sau thúc đẩy, nhưng Liễu Ảnh không cảm thấy Hàn Nhã Thanh đã làm sai.
Giờ đây không thể để mặc cho sự việc phát triển thêm nữa, buộc phải có người dẫn dắt, để mọi người có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của Bùi Dật Duy hơn một chút.
Điều mà Liễu Ảnh không ngờ được là Bùi Dật Duy lại đồng ý tung chuyện này lên mạng.
Trước đây anh ta chưa bao giờ muốn mọi người biết được chuyện này, luôn muốn giấu diếm Hàn Nhã Thanh.
Liễu Ảnh hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý đó, nếu như là cô ấy xảy ra chuyện thảm hại như vậy, thì người mà cô ấy không muốn cho biết nhất chính là người thân và người yêu của mình.
Ở trước người mình yêu, cô ấy muốn gìn giữ sự hoàn mỹ.
Nhưng Liễu Ảnh cũng hiểu, không phải Bùi Dật Duy không muốn để người khác biết, chỉ là vì không muốn để Nhã Thanh biết mà thôi, nếu như cô đã biết được rồi, thì chuyện đó cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Bùi Dật Duy chưa bao giờ để ý tới cái nhìn của người khác, người duy nhất mà anh để ý, chỉ có Hàn Nhã Thanh, chỉ có Hàn Nhã Thanh mà thôi.
Liễu Ảnh có chút cảm động, Liễu Ảnh vẫn luôn hiểu rõ tình cảm Bùi Dật Duy dành cho Hàn Nhã Thanh, chẳng qua là không cảm nhận được quá sâu sắc.
Chuyện lần trước của Bùi Dật Duy khiến Liễu Ảnh cảm nhận được tình cảm sâu nặng của Bùi Dật Duy không chỉ một lần, đến cả một người ngoài như cô ấy cũng cảm thấy rung động.
Đáng tiếc là Hàn Nhã Thanh đã có người mình thích rồi.
Hơn nữa tình cảm giữa Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu cũng không hề nhạt nhòa hơn tình cảm Bùi Dật Duy dành cho Hàn Nhã Thanh một chút nào.
Cho nên tình cảm này của Bùi Dật Duy, đã xác định là không thể nhận được sự đáp lại.
Sau khi thở dài, Liễu Ảnh cũng cảm thấy ngưỡng mộ, tới khi nào thì mình cũng nhận được tình yêu thương che chở như vậy đây? Có người nào thích cô ấy giống như Dương Tầm Chiêu hoặc Bùi Dật Duy thích Hàn Nhã Thanh hay không? Nếu như có, cô ấy nhất định sẽ đáp lại người ấy bằng tình cảm sâu nặng như vậy!
“Đúng thật là chỉ có Nhã Thanh cậu mới thuyết phục được Bùi Dật Duy thôi.” Liễu Ảnh đọc những bình luận thay đổi sau đó, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, đưa điện thoại cho Hàn Nhã Thanh, nhẹ nhàng nói.
Nhã Thanh là bạn thân nhất của cô ấy, còn Bùi Dật Duy là người mà cô ấy từng thích.
Năm đó cô ấy không dính dáng vào tình cảm giữa Bùi Dật Duy và Hàn Nhã Thanh, bây giờ lại càng không đố kị với Hàn Nhã Thanh, cùng lắm cũng chỉ có hơi ngưỡng mộ mà thôi, ngưỡng mộ sự viên mãn và thoải mái bây giờ của cô.
Nhưng Liễu Ảnh biết rằng, tất cả những điều này đều là Hàn Nhã Thanh tự mình giành lấy, cho nên sẽ không có chuyện châm chọc mỉa mai, lại càng không có chuyện chiếm đoạt.
“Bởi vì anh ấy vẫn còn có chuyện mà bản thân quan tâm, phải khơi dậy mong muốn bảo vệ của anh ấy, thế thì anh ấy sẽ có động lực sống tiếp.” Hàn Nhã Thanh cười nói.
Cô có thể nhìn ra được, giờ đây Liễu Ảnh đã không còn yêu Bùi Dật Duy nữa, lúc nhắc tới Bùi Dật Duy cũng rất bình thường, ánh mắt ung dung bình tĩnh, chỉ có quan tâm, không có tình yêu.
Hàn Nhã Thanh thích nhất là vẻ mặt này, Liễu Ảnh như vậy thì sẽ càng ngày càng độc lập hơn, có suy nghĩ của riêng mình, không còn phụ thuộc vào ai khác, cô ấy sẽ càng ngày càng tốt lên.
“Cậu cũng vậy mà, nghĩ tới những người mình muốn bảo vệ, nghĩ tới chuyện mình muốn làm, là có thể tiếp tục kiên trì được thôi, cho dù khó khăn đến đâu cũng luôn có thể tiến về phía trước.” Hàn Nhã Thanh cổ vũ.
Năm đó, cô cũng từng có thời gian sa sút, cũng từng có lúc cô chợt dao động, muốn từ bỏ, nhưng cô có người mà mình quan tâm, đặc biệt là Vũ Kỳ và Minh Hạo.
Đó là người mà cho dù có như thế nào cô cũng không thể vứt bỏ được.
Cho nên cô đã tiếp tục kiên trì, đi tới ngày hôm nay.
Bây giờ, cô cảm thấy rất may mắn vì khi đó bản thân đã kiên trì, nếu không thì sao có được hạnh phúc hiện tại cơ chứ?
“Tớ biết mà! Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không từ bỏ đâu.” Liễu Ảnh nói chắc nịch, cho dù là Tư Đồ Không thì đã sao, anh ta có đủ thực lực để chèn ép cô ấy, nhưng cô ấy cũng có thể kiên trì với suy nghĩ của mình.
Cho dù là cuối cùng không bảo bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, thì cô ấy vẫn có thể bảo vệ trái tim của mình, còn có chuyện nào châm chọc hơn là sống cùng nhau nhưng không chung một chí hướng chứ?
Liễu Ảnh đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất rồi, nếu như tới cuối cùng, Tư Đồ Không đem mẹ cô ấy ra mà ép buộc, vậy thì cô sẽ từ bỏ sự cố chấp của mình, sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh Tư Đồ Không.
Nhưng không thể nào giống trước đây được nữa, cố gắng hết sức dịu dàng săn sóc, nghe lời hiểu chuyện, cô sẽ không nghe theo Tư Đồ Không nữa.
Anh ta không muốn để cô sống yên, vậy thì Tư Đồ Không cũng đừng mong được sống tử tế, giày vò lẫn nhau, để xem ai sẽ là người chịu thua trước.
“Vậy thì tốt!” Hàn Nhã Thanh nhìn Liễu Ảnh như đang hạ quyết tâm gì đó, cô giống như được nhìn thấy bản thân mình năm đó vậy.
Cô biết, Liễu Ảnh là người có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng nội tâm rất kiên cường, nếu như người khác bắt lấy điểm yếu của cô ấy, vậy thì chắc chắn sẽ thà chết chứ không chịu đầu hàng.
Liễu Ảnh là người dễ mềm lòng, nhưng một khi chạm vào điểm yếu của cô ấy, thì sẽ không có chuyện nhượng bộ.
Đây là một điểm khác với cô, nhưng vẫn tương tự ở nhiều mặt khác.
“Nếu chuyện của Bùi Dật Duy không xảy ra bất ngờ gì thì sẽ sớm được giải quyết thôi.
Bây giờ dư luận trên mạng đang hướng về Bùi Dật Duy, không cần phải lo sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng, phán quyết sẽ tương đối suôn sẻ.” Hàn Nhã Thanh nói đơn giản, cũng coi như cho Liễu Ảnh uống một viên thuốc an thần.
Liễu Ảnh gật đầu, có lời nói này của Hàn Nhã Thanh, cô ấy mới thực sự yên tâm.
Thực ra từ nhỏ tới lớn, cô ấy luôn tin tưởng Nhã Thanh một cách kỳ lạ, chỉ cần cô nói cái gì, cô ấy đều vô thức nghe theo.
May là tình cảm giữa cô ấy và Hàn Nhã Thanh vẫn luôn được gìn giữ tới tận bây giờ.
“Hơn nữa không phải trước đây chúng ta đã từng nghĩ tới rồi sao? Nếu chuyện này là do Trịnh Hùng không muốn để cho Bùi Doanh được yên ổn, muốn để cô ta chết cũng không được yên thân thì trước đây Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng đã đồng ý xử lý Trịnh Hùng rồi, bây giờ anh ta còn chẳng lo được cho bản thân, thì làm gì có thời gian hỏi tới chuyện này chứ?” Hàn Nhã Thanh nhớ tới chuyện này là lại đau đầu, trước đây Thành thiếu chủ hẹn gặp cô một lần, bị Dương Tầm Chiêu biết được.
Tuy trước đây cô đã nói rõ ràng giải quyết xong rồi, thế nhưng...!sớm muộn gì cũng là nguy hiểm tiềm ẩn.
Bởi vì Thành thiếu chủ giúp đỡ chuyện này, nên cô gặp anh ta là điều đương nhiên.
Nhưng trước đây lúc gọi điện thoại, Dương Tầm Chiêu ở ngay bên cạnh, Thành thiếu chủ nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm, đúng là tức chết mà! Bởi vì nguyên nhân này mà Dương Tầm Chiêu sẽ không để cô đi gặp mặt Thành thiếu chủ dễ dàng như vậy.
Hàn Nhã Thanh day day huyệt thái dương, trước đây cô và Dương Tầm Chiêu xây dựng lòng tin tưởng, thật sự sợ sẽ thất bại trong gang tấc chỉ vì Thành thiếu chủ mất.
Người này đúng là ác thật đấy, rõ ràng biết rằng cô đã có người mình thích, còn có cả con luôn rồi, vậy mà còn cố ý nói mấy lời ái muội.
Giờ thì hay rồi, đến cả gặp mặt cũng khó!
Hàn Nhã Thanh thầm nghĩ, không biết nên nói với Dương Tầm Chiêu như thế nào nữa? Nếu như Trịnh Hùng thực sự bị xử lý, Thành thiếu chủ tới kể công, thì mình nên đi? Hay là không đi? Quan trọng là làm thế nào để đi! Nói làm sao mới có thể khiến Dương Tầm Chiêu không nghi ngờ và đồng ý đây? Cũng đâu thể dẫn Dương Tầm Chiêu theo được...
Chưa bao giờ Hàn Nhã Thanh cảm thấy xoắn xuýt như vậy, chuyện trước đây cô cũng có thể đưa ra quyết định rất nhanh, chỉ có tình cảm lại khác, mãi không dứt được, do dự không thôi, chẳng thể nào suy nghĩ được bình thường cả.
Hơn nữa yêu càng sâu nặng, thì hận cũng càng sâu, với tình cảm Dương Tầm Chiêu dành cho cô, nếu như cô dám suy nghĩ cho người đàn ông khác dù chỉ một chút, e là...!trời sẽ sụp luôn mất! Đương nhiên, đối với cô mà nói, cô không muốn tình cảm giữa hai người trở nên xáo trộn chút nào.
Hàn Nhã Thanh thở dài một tiếng, có lẽ là quá mệt mỏi, Liễu Ảnh khó hiểu nhìn Hàn Nhã Thanh: “Cậu làm sao thế? Sao lại lo lắng như vậy?” Liễu Ảnh cảm thấy không phải Hàn Nhã Thanh lo lắng cho Bùi Dật Duy, bởi vì trước đó đã nói rõ rồi.
Vậy thì trừ Bùi Dật Duy, bây giờ còn có chuyện gì khác phải lo lắng sao?
Hàn Nhã Thanh liền kể chuyện Thành thiếu chủ gọi điện tới khi trước cho Liễu Ảnh nghe, tiện thể nói với cô ấy rằng khi đó Dương Tầm Chiêu cũng có mặt, còn rất tức giận nữa.
May là cô dỗ dành được, nhưng nếu như giải quyết được chuyện của Bùi Dật Duy thì cô chắc chắn sẽ phải gặp mặt cảm ơn Thành thiếu chủ, thực sự rất phiền phức.
Liễu Ảnh kinh ngạc tới suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm...!Từ khi nào mà Thành thiếu chủ có quan hệ tốt với Hàn Nhã Thanh như vậy chứ? Không phải chứ...!cuộc gọi này cũng đúng lúc quá rồi đấy?
Đợi đã! Nhã Thanh tỏ tình với Dương Tầm Chiêu rồi! Liễu Ảnh nghe trong câu chuyện mà Hàn Nhã Thanh kể lại, điều nghe ra được càng ngày càng đáng kinh ngạc.
Không thể không nói, Liễu Ảnh bắt trọng điểm rất chuẩn, cái này còn quan trọng hơn cái kia, cái này còn có sức tác động hơn cái kia.
Điều quan trọng nhất đó là, Hàn Nhã Thanh tỏ tình với Dương Tầm Chiêu rồi! Điều này khiến Liễu Ảnh từ kinh ngạc tới cảm thấy vui mừng! Thậm chí cô ấy đã không còn nhớ tới chuyện Hàn Nhã Thanh đang lo lắng nữa, vô thức hỏi: “Cậu tỏ tình với Dương Tầm Chiêu, anh ấy có phản ứng gì? Hôm đó cậu có dậy nổi không?”.