Tư Đồ Không vẫn đang cố tình đi tới, chậm rãi khom người.
Để tránh né anh ta mà cô phải bất lực ngả ra sau, gần như sắp nằm xuống giường...!
“Anh muốn làm gì!” Liễu Ảnh có cảm giác không đỡ nổi cơ thể của mình nữa.
Vào lúc sắp sửa ngã xuống mới kịp phản ứng lại, cô đẩy mạnh Tư Đồ Không ra, nhưng ngược lại còn bị anh ta túm lấy cổ tay, đè lên giường.
Tim Liễu Ảnh thoáng chốc như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vốn dĩ Tư Đồ Không chỉ muốn hù dọa cô
một chút thôi, nào ngờ nhìn thấy lông ngực cô phập phông trước mắt lại khiến anh ta dần mất kiểm soát, muốn nhiều hơn nữa!
“Tư Đồ Không!” Liễu Ảnh tức đến nghẹn lời.
Tư Đồ Không hơi nghiêng đầu, di chuyển tâm mắt, lấy lại bình tĩnh, mới ừ một tiếng.
“Anh tránh ra!” Liễu Ảnh không thích hành động này một chút nào.
Giờ đây cô giống như cá thịt, còn Tư Đồ Không là dao thớt, phận cá nằm trên thớt thì còn có thể làm gì được.
Vả lại, tư thế này quá nguy hiểm, Tư Đồ Không chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn
lên môi cô.
Khoảng cách gần như vậy, không có cảm giác an toàn chút nào.
“Sao anh phải tránh ra?” Tư Đồ Không nhìn gò má ửng đỏ lên của cô, nở một nụ cười cợt nhả.
Dáng vẻ bây giờ của Liễu Ảnh khiến anh ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Trong trái tim, ánh mắt cô toàn là anh ta, cũng chỉ có thể nghĩ về anh ta.
Liễu Ảnh tức điên mà không nói được gì, Tư Đồ Không lại càng nổi hứng thêm dầu vào lửa: “Khi nãy không phải anh đã nói rồi sao? Chúng ta là tình nhân mà, có nảy sinh chút chuyện thân mật cũng không có gì lạ chứ!”
“Chúng ta không phải!” Liễu Ảnh vội phủ định: “Anh đừng quên, thời hạn năm năm đã đến, quan hệ giữa chúng ta cũng tự động kết thúc rồi, anh đừng có mà đòi hỏi thái quá!” Chẳng lẽ Tư Đồ Không định đi ngược lại thỏa thuận hay sao? Rõ ràng ban nãy anh ta không hê có thái độ này!
“Chúng ta có thể cần nhắc gia hạn hợp đồng!” Tư Đồ Không trêu đùa nói.
Dù sao bây giờ hai người cũng không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ được.
Việc gia hạn lần này có thể công khai, để Liễu Ảnh làm bạn gái chính thức, hoặc vợ của anh ta, đều không tồi!
“Anh đừng có mơ” Vành mắt Liễu Ảnh đỏ hoe.
Hóa ra, Tư Đồ Không muốn sỉ nhục cô.
Thỏa thuận năm năm đã chấm dứt, vậy mà anh ta còn nghĩ đến việc gia hạn? Giữa họ còn có gì để tiếp tục nữa? Chẳng lẽ mục đích của Tư Đồ Không là muốn cô tiếp tục làm tình nhân của anh ta? Vĩnh viễn cũng không thể lấy thân phận của một con người độc lập ra để chung sống hay sao?
“Không cần anh phải lo!” Liễu Ảnh nói xong liền hối hận, cô không nên tranh cãi với anh ta như vậy, hoàn toàn không cần thiết.
Vả lại, chuyện cô có người mình thích hay không, người cô thích là ai thì có liên quan gì đến Tư Đồ Không!
“Vậy em muốn ai lo? Người em thích à? Là ai!” Tư Đồ Không giữ chặt cổ tay cô ấn sang hai bên.
Lúc này, anh ta như dồn hết trọng lượng cơ thể mình đè lên người Liễu Ảnh, ánh mắt nhìn cô chăm chăm như thể muốn ăn tươi nuốt sống vào bụng.
“Liên quan gì tới anh? Dù sao tôi cũng không cần anh quản! Tư Đồ Không, anh có tư cách gì quản lý tôi hả?” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, cổ tay không ngừng vặn vẹo.
“Sao anh lại không có tư cách quản lý em? Đừng quên, em là người phụ nữ của anh! Mà đã là người phụ nữ của anh thì đừng có mơ đến chuyện bỏ anh đi dễ dàng!” Tư Đồ Không hận không thể kéo cô đi đăng ký kết hôn ngay lập tức, trói cô lại bên mình, để cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.
“Đó là chuyện đã qua, là quá khứ rồi, chúng ta hiện giờ không có bất cứ mối quan hệ nào cả!” Liễu Ảnh căm ghét tột cùng cái
suy nghĩ ngang ngược này của Tư Đồ Không.
Chẳng lẽ chỉ vì trước kia hai người từng ở bên nhau mà bây giờ không thể tách rời được nữa? Quá khứ là quá khứ, sống chỉ nhìn về quá khứ thì có ý nghĩa gì?
“Em yên tâm, em từng là người phụ nữ của anh, thế nên không có kẻ nào dám tơ tưởng đến em nữa đâu! Em chỉ có thể là của một mình anh thôi! Rời xa anh ư, vĩnh viễn cũng đừng có mơ!” Tư Đồ Không dùng giọng điệu uy hiếp cô.
Có phải anh ta đã quá nhân nhượng, nên cô mới sinh ra ý nghĩ chạy trốn kia hay không.
Hay là do anh ta quá dịu dàng, mới khiến cô cho rằng có thể dễ dàng làm trái ý anh ta? Tại sao người con gái này cứ không chịu an phận, ngoan ngoãn ở bên anh ta cơ chứ? Cô chẳng cần làm gì hết, chỉ cần ở bên anh ta thôi mài.