Đúng lúc bắt gặp thư ký Lưu từ trong công ty đi ra, dáng vẻ của anh ta trông khá là kỳ quặc.
Thấy anh ta, Hàn Nhã Thanh đã có thể chắc chắn được rồi.
Thư ký Lưu cũng nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, trong lòng anh ta vui mừng khôn xiết, đôi mắt lập tức sáng quắc lên không biết bao nhiêu độ.
“Bà chủ, cô tới rồi ạ.” Vẻ đau khổ và bi thương vừa mới hiện hữu trên khuôn mặt thư ký Lưu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, mắt híp cả lại sắp chẳng nhìn thấy đâu nữa rồi.
“Bà chủ à, tổng giám đốc ở trong văn phòng đấy ạ, để tôi dẫn cô lên đó.” Thư ký Lưu biết bà chủ chính là vị cứu tinh duy nhất.
Bởi vì trừ bà chủ ra không có ai có thể khiến tổng giám đốc nhà anh ta bớt giận được cả.
Bà chủ tới đúng lúc quá đi mất.
Trước đó khó khăn lắm thư ký Lưu mới trốn được ra khỏi văn phòng.
Vốn dĩ anh ta đã quyết định rằng cho dù hôm nay có chuyện tày trời gì đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không tới văn phòng tìm tổng giám đốc, chuyện có khó khăn tới mức nào anh ta cũng giải quyết được hết.
Nhưng bây giờ bà chủ tới rồi, tình hình đương nhiên sẽ khác.
Cho dù lúc trước tổng giám đốc có tức giận tới như nào, cho dù trước đó sắc mặt tổng giám đốc có lạnh lùng ra sao, chỉ cần bà chủ vừa tới, chắc chắn tổng giám đốc sẽ hết giận ngay.
Bởi vậy, đương nhiên thư ký Lưu không cần phải lo lắng nữa, không cần phải sợ hãi nữa.
Hàn Nhã Thanh đi theo thư ký Lưu vào trong công ty, sau đó đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Sau khi vào thang máy, thư ký Lưu ấn ngay tầng 28.
“Trông tâm trạng của thư ký Lưu không tệ nhỉ, có chuyện tốt gì sao?” Hàn Nhã Thanh thấy từ sau khi thư ký Lưu gặp cô liền cười tươi rói, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai.
Cô từng gặp thư ký Lưu mấy lần, ấn tượng về anh ta cũng rất tốt.
Khi đó lúc cô đi gặp thư ký Lưu để giải quyết thủ tục ly hôn của cô với Dương Tầm Chiêu, anh ta còn suy nghĩ đủ điều cho cô, lo lắng chuyện này việc nọ.
Huống hồ là bây giờ việc của Hàn thị cũng luôn là thư ký Lưu phụ trách.
Cho nên khi thấy thư ký Lưu vui vẻ như vậy, Hàn Nhã Thanh liền không kìm được hỏi một câu, giọng điệu rất tự nhiên như đang tán dóc vậy.
“Bà chủ à.” Thư ký Lưu vừa nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói như vậy, vẻ tươi cười trên mặt ban nãy lập tức biến mất, ngày sau đó chuyển thành vẻ mặt nhăn nhó: “Chẳng có chuyện vui gì cả, chỉ có chuyện xấu thôi ạ, tôi xui xẻo thật luôn đấy, xui xẻo quá mất thôi.”
Hàn Nhã Thanh không nhịn được, khẽ bật cười: “Anh gặp xui xẻo mà còn có thể cười tươi tới như vậy, tố chất tâm lý của anh tốt quá đấy.” Thư ký Lưu sửng sốt, bỗng chốc thực sự không biết nên trả lời như ra sao, câu hỏi này chẳng dễ trả lời chút nào cả.
Lúc này thang máy đã lên tới nơi, cửa tháng máy mở ra, Hàn Nhã Thanh không vội vàng ra khỏi thang máy mà quay về phía thư ký Lưu, nói nửa thật nửa giả: “Hở ra một cái là tổng giám đốc nhà anh lại đuổi anh tới châu Phi, hay là anh theo tôi làm việc đi.”
Hàn Nhã Thanh cảm thấy một nhân tài như thư ký Lưu thực sự rất hiếm có, vừa có năng lực lại vừa quyết đoán, hơn nữa còn chịu thương chịu khó, trung thành tận tâm, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không dễ tìm được người như vậy.
Đương nhiên câu nói này của Hàn Nhã Thanh mang tính chất đùa giỡn là chính.
Dù sao thì cô cũng không thể cướp người của Dương Tầm Chiêu trắng trợn vậy được.
Chẳng qua là thấy vẻ đau khổ bi thương của thư ký Lưu nên cô mới không đành lòng chút thôi.
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại không ngờ được, lúc này Dương Tầm Chiêu lại đi ngang qua thang máy, đúng lúc nghe thấy được câu nói đó.
Dương Tầm Chiêu vừa mới đi tới nhà vệ sinh, thực ra anh đã đi qua cửa thang máy rồi.
Vốn dĩ lúc nghe thấy giọng nói của Hàn Nhã Thanh anh còn hơi vui vẻ, nỗi bực bội trong lòng cũng giảm bớt đi một chút, nhưng sau khi nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói như vậy, khuôn mặt anh sầm lại ngay tức khắc.
Anh quay lại cửa thang máy, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh không ngờ rằng Dương Tầm Chiêu đúng lúc ấy lại ở bên ngoài, ban nãy cô chỉ nói đùa với thư ký Lưu thôi nhưng lại bị anh nghe thấy nên vẫn thấy hơi bối rối.
“Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm anh.” Hàn Nhã Thanh không muốn để bầu không khí cứ gượng gạo hay là càng bối rối hơn nữa cho nên cô phải mở lời trước, muốn chuyển sự chú ý của Dương Tầm Chiêu đi.
Dương Tầm Chiêu lẳng lặng nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt chuyển sang nhìn thư ký Lưu đứng bên cạnh cô, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Tôi đuổi cậu tới châu Phi?”
Lúc thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình liền hoảng sợ mà hít sâu một hơi khí lạnh, anh ta chỉ mong rằng trong mắt tổng giám đốc chỉ có mình bà chủ thôi, không nhìn thấy anh ta..