Con ngươi của Liễu Ảnh chợt dao động.
Vừa rồi, cô thấy rõ được sự căng thẳng, thậm chí hình như còn có cả sợ hãi của Tư Đồ Không.
Tư Đồ Không đang lo lắng sao? Đang sợ hãi sao?
Anh ta lo lắng cho cô nên mới sợ hãi sao?
Nhưng sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Rõ ràng Tư Đồ Không đã lừa dối cô, anh ta luôn lợi dụng cô, giữa cô và anh ta rõ ràng còn có mối thù sâu như biển.
Tư Đồ Không chỉ luôn hành hạ cô, sỉ nhục cô, làm sao anh ta lại có thể lo lắng cho cô chứ? Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi.
Nhất định là vậy!
Chắc hẳn Tư Đồ Không lo lắng vì nếu án mạng xảy ra ở nhà mình thì dù có lợi hại đến mấy, anh ta cũng sẽ gặp phải phiền toái khi có chuyện liên quan đến mạng người.
Cho nên, chắc chắn Tư Đồ Không lo lắng vì nguyên nhân này.
Chỉ cần anh ta lo lắng, sợ hãi thì cô sẽ có cơ hội bỏ đi, chuyện này rất có lợi cho cô.
Liễu Ảnh dí thẳng con dao gọt hoa quả trong tay lên cổ mình.
Cô thật sự mạnh tay, lưỡi dao găm vào da thịt.
Tuy lúc này, da cô chưa rách, nhưng chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa, con dao sẽ đâm rách da ngay.
Tim Tư Đồ Không giật thót, anh ta cảm thấy trái tim mình đã nhảy lên đến cổ họng rồi.
Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào con dao gọt hoa quả trên tay cô, trong mắt đầy nỗi lo lắng và sợ hãi không thể che giấu.
Anh ta thật sự lo chỉ cần hơi sơ ý, cô sẽ làm chính mình bị thương.
“Em bỏ dao xuống đi.” Tư Đồ Không đã cao giọng hơn, nghe có vẻ rất khí thế, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện ra, lúc này, giọng nói của anh ta rõ ràng đầy vẻ hoang mang.
“Tư Đồ Không, chúng ta đã kết thúc rồi.
Thời gian năm năm là quá đủ, thật sự quá đủ rồi.” Thực ra, lúc này cánh tay Liễu Ảnh cũng đang run run, nhưng cô luôn tự kiềm chế bản thân, cô không muốn tiếp tục sống như năm năm qua nữa.
“Liễu Ảnh, đây không phải là cách giải quyết duy nhất, vẫn còn có những cách giải quyết khác.” Tư Đồ Không cố gắng muốn nói lý lẽ cho cô hiểu.
Anh ta nhất quyết không đồng ý chuyện để cô ra đi.
Huống chi, vừa rồi cô còn nói muốn ra đi mãi mãi.
“Không, không có cách nào khác cả.
Đối với tôi thì đây là cách duy nhất.” Liễu Ảnh cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nhưng ở thời điểm này, cô không thể nghe lọt tai bất kỳ điều gì Tư Đồ Không nói cả.
Tình huống hiện tại cũng không cho phép cô suy nghĩ đến những khả năng khác.
Cô cố kìm nén không tìm Tư Đồ Không tính sổ, không liều mạng với anh ta là đã thấy rất có lỗi với ba mình rồi.
Sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được.
“Tư Đồ Không, năm năm nay ở bên anh, tôi luôn rất nghe lời, nhưng đây không phải là tính cách thật sự của tôi.
Từ nhỏ tôi đã rất bướng bỉnh, chuyện gì đã quyết định rồi nhất định sẽ không thay đổi, dù mất cả chì lẫn chài tôi cũng sẽ không quay đầu lại.” Nét mặt Liễu Ảnh đã trở nên quyết liệt hơn.
Suốt năm năm qua, vì lòng cảm kích nên cô mới luôn nghe theo anh ta mọi chuyện, nhưng tính cách của cô lại hoàn toàn không phải như vậy.
Thật ra cô là một người cực kì ngang bướng.
“Tư Đồ Không, hôm nay anh muốn gây ra án mạng ở đây sao?” Lời nói của Liễu Ảnh nhằm để uy hiếp, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Trên mặt cô đã xuất hiện vẻ cương quyết, chứng tỏ cô không chỉ nói suông.
Tất nhiên, Tư Đồ Không cũng thấy được sự quyết tâm trong mắt cô.
Vốn dĩ anh ta còn kiên quyết không chịu để cô đi, nhưng bây giờ lại thấy sợ hãi.
Vì sợ hãi nên suy nghĩ của anh ta đã dao động, anh ta muốn giữ cô bên mình, nhưng không thể nhìn cô gặp chuyện không may được.
Anh ta không thể để cô gặp nguy hiểm, thậm chí, không thể thấy cô chịu bất kỳ thương tổn nào.
Liễu Ảnh không nói thêm lời nào, chỉ kề con dao sát cổ, sau đấy chầm chậm bước ra ngoài..