Mẹ Liễu cũng hiểu được nhiều việc.
Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.
Liễu Ảnh liên tục siết chặt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, chặt đến mức như muốn làm nó biến dạng.
Hóa ra chuyện đó là thật, hóa ra Tư Đồ Không đã thực sự làm vậy.
Rốt cuộc Tư Đồ Không phải tàn ác đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Anh ta coi cô là cái gì?
Thời khắc này, chính bản thân Liễu Ảnh cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của cô là tức giận, phẫn nộ, hay là bi thương nữa?
Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ biết rằng tất cả những chuyện mà cô đã làm trong suốt năm năm qua đều trở thành trò hề, một trò hề cực kỳ hài hước.
Tất cả đều trở nên vô cùng tức cười, vô cùng mỉa mai.
“Mẹ, sao mẹ lại gạt con? Tại sao mẹ lại nghe lời bà Tư Đồ đó? Mẹ thừa biết Tư Đồ Không chính là người hại chết ba mà.
Rốt cuộc thì tại sao lại phải gạt con?” Riêng điều này, Liễu Ảnh thật sự không thể hiểu nổi.
Nếu lúc ấy mẹ cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nếu mẹ cô thật sự biết Tư Đồ Không là người hại chết ba, vậy thì chắc chắn mẹ cũng biết tất cả những gì mà Tư Đồ Không đã trù tính.
Nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô, thậm chí còn để cô ở bên Tư Đồ Không suốt năm năm trời?
“Thời điểm đó, bà Tư Đồ tới tìm mẹ, bà ta đã nói với mẹ rằng, nếu bản thỏa thuận đó đã được ký kết thì mọi chuyện sẽ không thể nào thay đổi được nữa, con nhất định phải tuân theo bản thỏa thuận đó.
Còn cái chết của ba con, Tư Đồ Không chẳng có chút liên quan nào cả.” Giờ phút này, mẹ Liễu không kìm nổi nữa, bà kể lại chuyện này với niềm phẫn nộ tràn ngập trong lòng, giọng nói cũng run rẩy.
“Liễu Ảnh, mẹ thật sự không ngờ bà ta sẽ nói mọi chuyện với con.
Mẹ vốn định giấu nhẹm chuyện này đi, mãi mãi không để con biết.
Đợi năm năm trôi qua là con có thể rời đi, sau đó có thể sống cuộc sống tự do của riêng con, nhưng mẹ không ngờ đám người nhà họ Tư Đồ lại tàn nhẫn như vậy.
Mẹ thật sự không ngờ, đến giờ phút này mà bà Tư Đồ lại nói cho con biết sự thật.” Nghe tiếng khóc của con gái, mẹ Liễu cũng đau lòng khóc theo: “Sao trên đời lại có loại người tàn nhẫn như vậy chứ? Tại sao bà ta lại nói chuyện này với con? Sao bà ta lại nhẫn tâm đến mức đó chứ? Rốt cuộc bà ta có còn có chút lương tâm nào không?
“Rõ ràng là mọi thứ đã kết thúc rồi, thời gian thỏa thuận năm năm đã kết thúc, vậy mà bà ta lại nói ra mọi chuyện ngay lúc này.
Rõ là bà ta cố ý, vốn dĩ ngay từ đầu bà ta đã không chịu buông tha cho con rồi.” Mẹ Liễu càng nói càng giận, càng nói bà lại càng kích động: “Mẹ đúng là đồ ngốc mà.
Mẹ ngốc quá! Đáng ra mẹ phải lường trước đến trường hợp này.
Nếu biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy thì năm đó mẹ thà nói hết cho con còn hơn.”
“Ban đầu mẹ cứ nghĩ chỉ cần con không biết chuyện gì, cứ đợi năm năm trôi qua thì tất cả sẽ kết thúc.
Trước đó, khi chấp nhận thỏa thuận, con chỉ muốn cứu ba con là chính, mà khi ấy ba con thực sự đã được thả ra rồi.
Mẹ nghĩ cứ để con cho rằng sự nỗ lực của con đã đạt được kết quả, như vậy con sẽ không phải day dứt, khổ sở, nhưng tại sao? Tại sao lại nói với con sự thật ở thời điểm này chứ? Sao bọn họ lại độc ác như vậy?” Nói đến đây, cuối cùng mẹ Liễu cũng không nhịn được nữa mà khóc òa lên.
“Bây giờ mẹ phải làm sao? Phải làm sao đây?” Mẹ Liễu hiểu tính con gái mình, cho nên giờ phút này bà thực sự lo lắng, bà lo con gái sẽ làm ra chuyện quá khích gì đó.
“Liễu Ảnh, con ra nước ngoài đi được không? Con ra nước ngoài với mẹ được không?” Lúc này đây, mẹ Liễu chỉ muốn ngăn chặn những điều tồi tệ có thể xảy đến.
Chuyện năm xưa đã qua rồi, bà không muốn bới móc truy cứu lại làm gì nữa.
Bây giờ, bà chỉ hy vọng đứa con gái của mình được sống bình an mà thôi.
Trong lòng mẹ Liễu hiểu rất rõ, họ không phải đối thủ của nhà họ Tư Đồ, người nhà họ Tư Đồ đó chỉ dùng một ngón tay thôi cũng đủ để bóp chết mẹ con bà.
Năm năm trước, bà đã hiểu rõ điều này rồi.
Vậy nên, bà mới không nói chân tướng mọi việc cho con gái nghe.
Khi ấy, chồng bà qua đời, bà chỉ muốn bảo vệ an toàn cho hai đứa con của bà.
Vì hai con, bà có thể sẵn sàng chịu bất cứ thiệt thòi gì, có thể chịu đau khổ tủi nhục..