Từ trước tới nay, cô luôn nghe lời, bảo gì làm nấy, những chuyện anh ta cấm đoán, cô sẽ tuyệt đối không làm.
Cho dù lần này thời hạn năm năm đã tới, nhưng nếu anh ta không cho cô đi, thì dù có bất mãn, cô cũng sẽ không có ý định chống đối.
Chỉ là dùng vài mánh khóe nhỏ nhằm rời khỏi anh ta, nhưng cô không ngờ được rằng những mánh khóe đó lại khiến anh ta cảm thấy thích thú.
Thế mà bây giờ, cô lại vì Bùi Dật Duy mà làm trái ý chính anh ta.
Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến vậy sao?
Cô vì Bùi Dật Duy mà cái gì cũng dám làm.
“Việc này không được.
” Lần này thái độ của Liễu Ảnh rất kiên quyết, tình huống bây giờ đặc biệt, Bùi Dật Duy không muốn để người khác biết chuyện này, nếu như cô không giúp anh ta thì sẽ chẳng có ai giúp anh ta cả.
Tư Đồ Không nheo mắt, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt tụ lại, anh ta không lên tiếng, chỉ yên lặng, đăm đăm nhìn cô.
Tuy lúc này anh ta không nói gì, chỉ dõi mắt về phía cô, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng tràn ngập khí thế áp bức, khiến người ta phải khuất phục, ép đối phương ngột ngạt đến khó thở.
Ánh mắt như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu dưới đất từ lâu.
Nếu như là ngày thường, chắc chắn Liễu Ảnh đã run sợ mà nhún nhường rồi, nhưng bây giờ thì khác, cô nhìn anh ta, kiên quyết nói: “Lần này không được.
”
“Được, vậy em cứ thử xem.
” Khóe môi Tư Đồ Không kéo ra một đường cong lạnh lẽo, tốt lắm, cô dám vì Bùi Dật Duy mà bất chấp tất cả.
Cô quan tâm tới Bùi Dật Duy vậy sao?
Nếu đã quan tâm như vậy, vậy thì!
Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, im lặng, nhưng thái độ của cô lại rất rõ ràng, không chùn bước, không khuất phục.
“Vậy là, ý của em là em sẽ nhất quyết đi gặp tên đó bằng được, cho dù tôi có hủy hoại công ty của anh ta đi chăng nữa, có phải không?” Tư Đồ Không sững sờ, phản ứng của cô như vậy có hơi bất thường.
“Phải.
” Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, câu trả lời đơn giản, ngắn gọn nhưng chắc nịch.
Đôi mắt anh ta nửa khép hờ, nhìn cô, lồng ngực khẽ phập phồng, người phụ nữ này đúng là đáng giận.
Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến thế sao? Sống chết cũng muốn đi gặp anh ta.
Nhưng anh ta càng giận bản thân mình hơn, anh ta biết rõ người trong lòng cô là Bùi Dật Duy, giờ đây anh ta trơ mắt nhìn người con gái trước mặt vì một tên đàn ông khác mà liên tục đối nghịch mình, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Ngay lúc này anh ta thực sự muốn bóp chết cô, nhưng bàn tay đặt trên cổ lại không nỡ dùng lực.
Người phụ nữ này khiến anh ta tức đến phát điên, nhưng anh ta lại chẳng nỡ làm tổn thương đến cô.
“Em như vậy anh ta cũng đồng ý sao? Em không để tâm, anh ta cũng sẽ không để tâm hay sao? Đừng quên công ty đó là thứ anh ta liều mạng mới đổi lại được.
” Nói xong, Tư Đồ Không thầm thở ra một hơi, anh ta không thể làm gì cô, hơn nữa thái độ của cô bây giờ có nói gì cũng không nghe lọt.
Nhưng cô không quan tâm, chẳng lẽ Bùi Dật Duy cũng vậy hay sao, sự nghiệp đối với một người đàn ông quan trọng cỡ nào, Tư Đồ Không đương nhiên biết rõ, huống chi sự nghiệp của Bùi Dật Duy còn là do anh ta bán mạng suốt mấy năm nay mới có được.
Tư Đồ Không cảm thấy anh ta sẽ không vì cô mà đánh đổi cả công ty đâu.
“Anh ấy sẽ không có ý kiến gì đâu, bây giờ anh ấy đã không còn quan tâm những chuyện này nữa rồi.
” Về việc này Liễu Ảnh rất chắc chắn mà đưa ra câu trả lời.
“Anh ta không quan tâm những chuyện này? Vậy anh ta quan tâm cái quái gì? Quan tâm em sao?” Vẻ mặt Tư Đồ Không hơi biến sắc, đôi đồng tử nheo lại thoáng vụt qua vài tia cảm xúc khó đoán.
.