Hơn nữa hai người ở cùng nhau hơn ba tiếng đồng hồ, bảo Tư Đồ Không tin tưởng chuyện này thế nào được đây.
“Vậy là anh nghĩ chúng tôi đã làm những gì?” Trái tim Liễu Ảnh trùng xuống, có chút giá lạnh, cô cảm thấy tủi thân, sao Tư Đồ Không có thể sỉ nhục cô như vậy?
Trong lòng của Tư Đồ Không, cô lại là một người không biết chừng mực như thế sao, ở bên cạnh người đàn ông nào cũng có thể làm ra được chuyện như vậy?
“Không phải ai cũng giống như anh đâu.
” Trong lòng Liễu Ảnh tức giận, cô khó chịu nói thêm một câu.
Cô đi theo Tư Đồ Không, trao mình cho anh ta, ban đầu đúng là vì cô bị ép, không còn đường nào khác, cô không muốn nhìn thấy ba mình phải ngồi tù, không muốn nhìn thấy mẹ và em trai bị liên lụy.
Cô cầu cứu Tư Đồ Không, mà anh ta cũng thật sự đã giúp cô, vậy nên cô mới làm những việc đã đồng ý với anh ta.
Cho dù cô vẫn thích Bùi Dật Duy nhưng từ trước đến nay cô và Bùi Dật Duy chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào, chứ đừng nói đến là làm chuyện kia.
Bùi Dật Duy vừa vào phòng nghĩ đã ngủ ngay, là vì cô không yên tâm, cũng bởi vì mải mê suy nghĩ nhiều chuyện nên mới ngồi một mình dưới đất lâu như vậy.
Trong lúc đấy, thậm chí cô và Bùi Dật Duy còn không nói chuyện với nhau.
Còn Tư Đồ Không thì lại cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã làm chuyện gì lén lút, khuất tất với nhau.
Nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng trầm xuống, lạnh lùng, anh ta nhìn cô, khóe môi hơi mấp máy: “Không phải tất cả mọi người đều giống tôi? Vậy nên anh ta cao thượng à.
”
Việc làm Tư Đồ Không tức giận nhất là cô cứ bảo vệ cho Bùi Dật Duy, thật ra khi cô vừa giải thích thì anh ta đã bắt đầu hơi tin rồi.
Nhưng giải thích thì giải thích, cần gì phải nâng Bùi Dật Duy lên để hạ thấp anh ta?
Trong lòng cô, Bùi Dật Duy tốt đẹp như vậy, còn anh ta thì xấu xa đến thế sao?
“Đau lòng rồi sao?” Tư Đồ Không khẽ nhếch môi lên, nhìn trông như đang cười nhưng đôi mắt của anh ra lại lạnh lùng vô cùng.
“Tôi nói sai sao? Bùi Dật Duy mệt như vậy…” Tư Đồ Không dừng lại, đôi mắt anh ta càng lạnh lẽo hơn: “Cô nói thử xem anh ta đã làm những gì mà mệt như vậy?”
Tư Đồ Không hơi tin vào lời giải thích vừa rồi của Liễu Ảnh chứ không hoàn toàn tin hết, vì dù sao mọi thứ cũng bày hết trước mặt anh ta, anh ta không thể nào không nghi ngờ được.
Nhất là khi bên ngoài có tiếng động lớn như vậy mà Bùi Dật Duy ở bên trong vẫn không hề thức giấc, chuyện này thật sự không thể giải thích được.
Đương nhiên khả năng Bùi Dật Duy trốn tránh không ra ngoài là không cao lắm.
Mặc dù Tư Đồ Không không qua lại với Bùi Dật Duy nhưng anh ta cũng hiểu một số chuyện về Bùi Dật Duy.
Bùi Dật Duy không phải là một người không có trách nhiệm như vậy.
Trong trường hợp này, nếu anh ta đã tỉnh thì nhất định sẽ ra ngoài.
Vậy nên hiện giờ chỉ còn một cách giải thích duy nhất, đó là Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh.
Không biết rốt cuộc anh ta mệt tới đâu mà một tiếng động lớn như vậy cũng không làm anh ta tỉnh được?
Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà mệt tới như vậy?
Chuyện này khiến Tư Đồ Không không thể không nghĩ ngợi nhiều.
Liễu Ảnh nghĩ tới chuyện của Bùi Doanh gài Bùi Dật Duy uống thuốc, vậy nên lúc đó cho dù Bùi Dật Duy rất mệt cũng không thể khống chế được bản thân mình, tình cảnh đó sợ rằng đã rút hết toàn bộ sức lực của anh ta rồi.
Vốn dĩ Tư Đồ Không thật sự có hơi tin tưởng những gì Liễu Ảnh nói, vậy nên mặc dù anh ta nói vậy để dò xét nhưng thật ra anh ta cũng không muốn dò ra được những kết quả khác.
Liễu Ảnh ở bên cạnh anh ta năm năm, anh ta biết cô không biết nói dối, cho nên những lời cô nói, anh ta tin tưởng.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Liễu Ảnh, trong lòng anh ta tự nhiên trùng hẳn xuống, phản ứng này của cô rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra….