“Vội vã chạy vê công ty như thế, là có chuyện gì sao?” Cửa thang máy đóng lại, cậu ba nhà họ Dương trực tiếp mở miệng, giọng điệu vô cùng đương nhiên.
Đôi mày hơi nhướn lên của Hàn Nhã Thanh lại nhướng cao lên hơn chút nữa, cô còn chưa hỏi anh đâu, anh lại mở miệng hỏi cô trước rồi sao?
Theo dõi người khác còn tỏ vẻ đương nhiên như thế, sợ rằng trừ cậu ba nhà họ Dương ra sẽ không còn người nào khác nữa.
“Cậu Dương đang theo dõi tôi sao?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười khẽ, nếu anh đã đương nhiên như thế, cô cũng chỉ cần nói thẳng là được.
“Anh đậu xe ở cửa trung tâm thương mại tìm em, thấy em đang mua quần áo trẻ em.” Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói một câu.
Câu này của anh nhìn như rất đơn giản tùy ý, nhưng mà trong từng con chữ đều ẩn giấu thâm ý riêng, càng có thể làm anh biến bị động thành chủ động.
Anh nói anh nhìn thấy cô mua quần áo trẻ em, vì sao cô lại đi mua quần áo trẻ em? Vì sao lại đột nhiên không mua nữa? Hai
chuyện này đối với Hàn Nhã Thanh mà nói đúng là chuyện cần phải giữ bí mật
Hàn Nhã Thanh ngơ ra, hơi chớp mắt cậu ba nhà họ Dương quả nhiên là một con cáo già, quá gian xảo!!
Tuy rằng cô là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, có đôi khi cũng không phải là đối thủ của anh.
Nhưng mà nghe ý của anh thì, anh hẳn là trong lúc vô tình theo dõi cô chứ không phải cố ý, chắc là không có mục đích đặc biệt gì cả, chắc là không có liên quan gì đến chuyện chị Hồng Linh nói cả.
Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Em cần mua quần áo trẻ em sao? Mua cho ai?” Dương Tầm Chiêu vẫn nhìn chằm chằm cô, trong mắt có chút tìm tòi nghiên
cứu, hiển nhiên là muốn tìm ra được sự thật.
Anh rất muốn biết vấn đề này, không biết vì sao, anh cứ có cảm giác chuyện này rất quan trọng đối với anh.
Nghe anh hỏi, đáy lòng Hàn Nhã Thanh khẽ run lên, quân áo trẻ em đương nhiên là mua cho bé con nhà cô, nhưng mà cô
không thể nói cho anh biết được.
Đúng lúc này, thang máy mở ra.
“Tổng giám đốc, cô cuối cùng cũng đến rồi, phó tổng giám đốc Hàn đang la lối đòi gặp cô đấy, cô mau qua xem đi.” Vừa lúc
thư ký đi đến nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, trực tiếp mở miệng kêu cô.
Hành động này của thư ký, thật ra là đang che giấu cho Hàn Nhã Thanh ở một mức độ nhất định, làm cho người ta có ảo giác rằng Hàn Nhã Thanh vội vàng trở về là vì đi xử lý chuyện của Hàn Trung Dung.
Đôi mắt thâm thúy của Dương Tâm Chiêu giống như có thứ gì vừa che giấu đi thứ gì đó, chỉ là quá nhanh nên không ai có thể nhìn thấy rõ.
Bây giờ thư ký mới nhìn thấy người đang đứng cùng Hàn Nhã Thanh chính là cậu ba nhà họ Dương, lập tức sợ ngây người.
Sao cậu ba nhà họ Dương lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn ở cùng với tổng giám đốc của bọn họ nữa chứ?
“Vì sao người hợp tác với Dương thị không phải là tôi mà lại là tên tổng giám đốc Lý kia hả, dựa vào cái gì? Hàn Nhã Thanh
đâu? Kêu cô ta đến đây nói rõ ràng cho tôi.” Hàn Nhã Thanh còn chưa đi đến văn phòng đã nghe thấy tiếng la hét tức giận của Hàn Trung Dung.
“Cho dù Hàn Nhã Thanh là tổng giám đốc của Hàn thị thì Hàn thị này cũng không phải là đồ riêng của cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà dám hư cấu quyền lực của chúng tôi chứ hả?” Giọng nói bén nhọn của Lưu Vũ cũng vọng ra.
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, xem ra Hàn Trung Dung đã cứu Lưu Vũ ra rồi, Lưu Vũ vừa mới được thả ra đã cùng với Hàn
Trung Dung chạy tới công ty để ăn cướp.
“Hàn Nhã Thanh, cô có ý gì hả? Cô dựa vào cái gì không cho chúng tôi nhúng tay vào việc hợp tác của Dương thị?” Hàn Nhã Thanh vừa mới vào cửa, còn chưa kịp vào, Hàn Trung Dung nhìn thấy cô đã xông thẳng tới, chỉ vào mặt cô mắng té tát.
Dương Tầm Chiêu đi sát phía sau Hàn Nhã Thanh thấy vậy thì mắt trầm xuống, dám mắng người phụ nữ của anh trước mặt anh, tự tìm đường chết!!
“Đây là quyết định của Dương thị, phó tổng giám đốc Hàn có ý kiến gì sao?” Không đợi Hàn Nhã Thanh mở miệng, Dương Tầm Chiêu đã đi lên phía trước, từng con chữ lạnh lẽo nói ra, vô cùng quyết đoán, làm lòng người run rẩy.
“Tổng giám đốc Dương? Sao tổng giám đốc Dương lại đến Hàn thị?” Hàn Trung Dung hoàn toàn hoảng sợ, mặt mày kinh ngạc nhìn Dương Tâm Chiêu, tuy là bây giờ ông đã tận mắt nhìn thấy nhưng ông cũng không dám tin rằng Dương Tầm Chiêu sẽ tự mình đi đến Hàn thị. Lưu Vũ hình như cũng bị dọa ngu người rồi, trong lúc nhất thời cũng không dám nói tiếng nào.
“Tôi cần phải thông báo hành trình đi lại của mình cho phó giám đốc Hàn biết sao?” Dương Tâm Chiêu liếc xéo Hàn Trung
Dung, giọng nói lại lạnh hơn vài phần, đương nhiên, trong giọng nói cũng mang theo ý trào phúng rất rõ ràng.
“Đương nhiên không cần, không biết tổng giám đốc Dương đột nhiên đến Hàn thị là có việc gì không?” Hàn Trung Dung lấy lại tinh thần, nhìn Dương Tầm Chiêu bằng vẻ mặt nịnh nọt.
Dương Tầm Chiêu không thèm liếc mắt nhìn ông ta, đi cùng với Hàn Nhã Thanh vào văn phòng.
Văn phòng của Hàn Nhã Thanh trước đây ông cụ Hàn đã từng sử dụng qua, cách trang trí bên trong cũng không hề thay đổi
chút nào.
“Xem ra, em cũng không tính làm tổng giám đốc trong thời gian dài nhỉ?” Dương Tâm Chiêu nhìn quanh văn phòng một lượt,
mắt hơi lóe lên.
Tuy rằng Dương Tầm Chiêu không biết nhiều về tâm lý học, nhưng mà lại trực tiếp đoán đúng tâm tư của Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh đúng là không định làm tổng giám đốc mãi.
Dương Tầm Chiêu cũng không hỏi cô về chuyện quân áo trẻ em nữa, bởi vì anh biết, nếu như cô đã muốn giấu, anh cũng sẽ
không hỏi được gì.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, cô phát hiện Dương Tầm Chiêu không học tâm lý học là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
“Tôi không quá hiểu mấy chuyện làm ăn, chờ Hàn thị vượt qua được cửa ải khó khăn này, tôi sẽ trả công ty này lại cho ông nội?”
Hàn Nhã Thanh cũng không giấu diếm chuyện này, trực tiếp trả lời.
“Từ sau khi em lên làm tổng giám đốc Hàn thị rồi, Thanh Duy cũng không ra tay với Hàn thị nữa, hơn nữa nghe nói mấy ngày
hôm nay Bạch Dịch Duy luôn đến tìm em.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, đôi mắt hình như còn đang chứa một vài cảm xúc khác lạ.
“Ừ” Hàn Nhã Thanh vô cùng bình tĩnh, không hề có bất cứ khác thường nào, chỉ khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tầm
Chiêu lại đột nhiên cười: “Nhưng mà tôi cũng không có gặp mặt anh ta, anh cứ yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà”
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt có chút ý lấy lòng cười nói: “Có phải tôi rất ngoan không?”
Cô lúc này giống hệt như một em bé ngoan đang chờ được khen.
Trừ chuyện tình cảm, Hàn Nhã Thanh phản ứng với những chuyện khác đều rất nhanh, cũng rất biết nên làm như thế nào mới đạt được hiệu quả mà mình muốn.
Cô cũng không muốn bầu không khí giữa hai người bọn họ cứ nặng nề như vậy mãi, tuy là hợp đồng kết hôn, cũng nên vui vẻ, mặc kệ làm chuyện gì, tâm trạng mới là thứ quan trọng nhất.
Dương Tầm Chiêu không ngờ được, đang nói chuyện yên lành sao vợ của anh lại đột nhiên trêu chọc anh rồi, vợ anh nghĩ thông suốt rồi sao?
Nếu là như vậy thì quá tốt rồi.
Lập tức, anh đột nhiên duỗi tay, ôm cô vào lòng, không đợi cô lấy lại tinh thân, anh đã cúi đầu xuống, hôn cô.
Hàn Nhã Thanh hoảng sợ hết hồn, mắt cứ trợn tròn lên, nhưng mà bởi vì bây giờ anh ở gần cô quá, cô không nhìn rõ được cái gì cả.
“Ừ, ngoan lắm, đây là phần thưởng cho em.” Dương Tầm Chiêu thấy cô như thế thì cười khẽ.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, mắt hết chớp lại chớp, anh muốn thưởng cho cô thì cũng không cần phải hôn cô mà? Thật ra anh có thể lấy ra vài thứ thực tế, xài được!
Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của cô vào lúc này, mắt lại tối xuống, nhịn không được lại định cúi đầu hôn cô.