Bùi Dật Duy cảm thấy tới lúc đó chuyện đã xử lý ổn thỏa, Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không biết được những chuyện nhơ nhuốc kia.
“Anh không giấu được cô ấy đâu, bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Đường rồi, có chuyện gì giấu được cô ấy chứ?” Liễu Ảnh sừng sờ, cô cảm thấy Bùi Dật Duy hơi ngây thơ khi có suy nghĩ như vậy.
“Cô cả nhà họ Đường? Nhà họ Đường nào?” Bùi Dật Duy cũng sững sờ, vẻ mặt vốn thờ ơ đột nhiên biến sắc, rõ ràng là đã có chút kinh ngạc.
“Anh vẫn chưa biết sao? Chính là nhà họ Đường ấy đấy, Đường Vân Thành ấy, chắc anh phải biết rồi chứ?” Lần này đổi tới lượt Liễu Ảnh sửng sốt, lẽ nào tới bây giờ Bùi Dật Duy vẫn không biết chuyện Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường sao?
Dù gì chuyện này cũng đã xảy ra một thời gian dài như vậy rồi, hơn nữa trên mạng cũng từng đăng tải một bức ảnh chụp cô cả nhà họ Đường.
Bùi Dật Duy biết dáng vẻ thật sự của Hàn Nhã Thanh, không đời nào anh ta trông thấy bức ảnh kia mà lại không hay biết được.
“Tôi không biết.
” Đồng tử trong mắt Bùi Dật Duy hơi dao động, khoảng thời gian trước anh ta bị Bùi Doanh khống chế trong bệnh viện suốt, ngay đến điện thoại di động cũng không có, không thể lên mạng được, không hề biết tình hình ở bên ngoài, chủ yếu là lúc đó sau khi bị Hàn Nhã Thanh từ chối, anh ta cũng hơi nản lòng thoái chí, không hề bận tâm tới bất cứ chuyện gì.
Sau này lại bị Bùi Doanh nhốt trong biệt thự, anh ta không hề biết tới việc nhà họ Đường đã tìm thấy cô cả của bọn họ, đương nhiên anh ta cũng không trông thấy bức ảnh duy nhất kia của cô cả nhà họ Đường.
Cho nên, tới tận bây giờ anh ta vẫn không biết gì về chuyện này, nếu không thì anh ta cũng chẳng việc gì phải sốt sắng chuyển toàn bộ mọi thứ mình có cho Hàn Nhã Thanh như vậy được.
“Dạo gần đây anh ở đâu, làm những gì vậy hả? Lên núi làm người tiền sử à?” Liễu Ảnh thực sự hơi cạn lời, anh ta quan tâm tới chuyện của Hàn Nhã Thanh như vậy, thế mà đến cả chuyện lớn thế này cũng không biết?
“Tôi bị Bùi Doanh khống chế suốt thời gian qua, không liên lạc được với bên ngoài, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.
” Nhắc tới chuyện này, Bùi Dật Duy hơi lúng túng, nhưng nguyên nhân giết Bùi Doanh anh ta cũng đã kể cho Liễu Ảnh biết thì chuyện này chẳng là gì hết.
Bỗng chốc, anh ta cảm thấy cuộc sống suốt mấy năm nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh ta cũng không biết thời gian qua, mình đã sống vì điều gì.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, nhớ tới tình trạng của anh ta trong bệnh viện mà mình nhìn thấy, lập tức hiểu ra tất cả, cô nhớ lúc đó cô phải nhắc tới chuyện của Nhã Thanh mới khiến anh ta muốn sống tiếp.
Liễu Ảnh vẫn luôn biết rằng, anh ta yêu Hàn Nhã Thanh say đắm, vì Hàn Nhã Thanh, anh ta có thể không cần bất kỳ thứ gì, thậm chí có thể từ bỏ mạng sống của bản thân.
Thế nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh đã ở bên cậu ba Dương rồi, anh ta!
Liễu Ảnh nhìn anh ta, lòng không nhịn được xót xa, sao anh ta lại khiến bản thân trở nên như thế này cơ chứ?
“Bây giờ Nhã Thanh đã là cô cả nhà họ Đường, vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng nữa.
” Thế nhưng hiển nhiên là Bùi Dật Duy không hề bận tâm chút nào tới tình cảnh của anh ta lúc này, anh ta chỉ nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh đã quay về nhà họ Đường, vậy thì sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp cô nữa.
Liễu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhưng lại không nói năng gì.
Cô vẫn luôn âm thầm che giấu tình cảm dành cho anh ta bấy lâu nay, chưa bao giờ có ý định để anh ta biết, trước đây sẽ không để anh ta biết, bây giờ cũng không, tới sau này cũng sẽ vậy.
.