Trương Minh Hoàng không nói gì, nhận lấy chiếc bút trên tay quản gia Trọng, trực tiếp ký tên của mình.
Bên phía Tiểu Lý nhìn thấy thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành tự mình ký tên, đóng dấu, trái tim cuối cùng cũng được đặt xuống, đương nhiên để đề phòng người của Quỷ Vực Chi Thành nuốt lời, Tiểu Lý cũng nhanh chóng đóng dấu.
Như vậy, hợp đồng cũng đã hoàn thành, công việc đã đàm phán xong, Tiểu Lý là một người có ánh mắt, mà lúc này ký xong hợp đồng quan trọng như vậy, Tiểu Lý rất phấn khích, không kiềm chế được muốn chia sẻ với người của cơ quan, vì vậy, hợp đồng vừa đàm phán xong, Tiểu Lý đã xin cáo từ.
Nhưng, quản gia Trọng không nói muốn rời đi, hơn nữa Trương Minh Hoàng vẫn ngồi ở đó, hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy, ông Viên đương nhiên cũng không thể đuổi người đi.
Lúc Tiểu Lý rời đi đúng lúc gặp quản gia của Viên phủ.
“Cán bộ Lý, bây giờ đi sao?” Quản Gia nhìn thấy Tiểu Lý mỉm cười chào hỏi, hơn nữa bà chủ đã căn dặn, chú ý đến tình hình trong phòng làm việc, bà chủ nói chuyện của ông Viên đàm phán xong thì nói với bà ta một tiếng.
“Ừ, việc đã đàm phán xong rồi, nên đi thôi.
” Trong lòng Tiểu Lý đúng lúc vui vẻ, đắc ý, cảm thấy dưới chân như có gió, vừa trả lời quản gia, bước chân cũng không dừng lại.
“Cán bộ Lý, công việc anh đến đàm phán có phải cùng một việc với khách của ông Viên đàm phán không?” Quản gia nhớ lời căn dặn của bà Viên, vì vậy nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
“Đúng vậy, là cùng một việc.
” Cán bộ Lý không nghĩ nhiều, lập tức trả lời một câu.
“Vậy công chuyện đàm phán xong rồi, khách của ông Viên có phải cũng rời đi rồi?” Bà chủ đã căn dặn rất rõ ràng, buổi tối trong phủ có tiệc phải đảm bảo không thể có người ngoài.
“Đương nhiên.
” Bước chân của cán bộ Lý dừng lại: “Công chuyện đã đàm phán xong rồi, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức rời đi, người có thân phận như bọn họ, thời gian rất quý, bọn họ chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian.
”
Câu nói này của cán bộ Lý nói một cách rất chắc chắn, suy nghĩ của cán bộ Lý và bà Viên giống hệt nhau, người giống như thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian, chính sự đã đàm phán xong rồi, chắc chắn sẽ rời đi.
Lúc này quản gia mới yên tâm, tiễn cán bộ Lý ra cửa.
Quản gia của Viên phủ vốn dĩ muốn đợi khách của ông Viên xuống tầng, sau đó tiễn khách ra đến cửa, nhưng đúng lúc có chút chuyện cần quản gia đi xử lý, quản gia chỉ có thể rời đi trước.
Lúc quản gia quay lại, đúng lúc nhìn thấy xe của ông Viên lái ra khỏi cửa.
“Ông Viên đi ra ngoài?” Quản gia hỏi người đang quét dọn sân.
“Hả? A.
” Người kia thực ra lúc nãy không nhìn rõ, nhưng anh ta cũng nhìn thấy xe của ông Viên ra khỏi cửa, hơn nữa lúc nãy tài xế của ông Viên chạy qua, trông có chút lo lắng, có thể ông Viên có chuyện gấp phải đi ra ngoài.
“Khách của ông Viên cũng đi cùng?” Quản gia nhớ đến thân phận của bà chủ mình, lúc nào cũng để ý đến chuyện của khách.
“Ông Viên đã đi rồi, chắc chắn khách cũng đi rồi.
” Người kia sững sờ, anh ta cảm thấy câu hỏi này của quản gia có chút kỳ lạ, chủ nhân cũng rời đi rồi, lẽ nào còn để khách ở lại nhà mình?
Đây là một chuyện không thể.
“Được, được, vậy thì tốt.
” Quản gian không biết người kia chỉ làm theo suy nghĩ của mình, cho là khách thực sự đã đi rồi.
Quản gia vẫn có chút không yên tâm, đi vào nhà, đi lên tầng, phòng làm việc ở bên trái cầu thang, quản gia đứng một lúc, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào ở trong phòng làm việc, một chút âm thanh cũng không có, cũng không có ai nói chuyện.
Quản gia càng chắc chắn khách thật sự đã rời đi.
Quản gia đi xuống tầng, sau đó gọi điện thoại cho bà Viên, nói với bà Viên là khách đã rời đi.
Lúc này bà Viên đang mua đồ, nhưng bà Viên vì chuyện của khách mời mà rất lo lắng, bởi vì dù sao bây giờ cũng đã 5h rồi, nếu như khách vẫn chưa rời đi, bà ta thật sự không biết phải sắp xếp chuyện bữa tiệc tối nay như thế nào.
Nếu như khách không rời đi, bà Viên định đổi bữa tiệc sang ngày khác, dù sao chuyện bên phía nhà họ Đường liên quan đến chuyện của hai đứa bé, tuyệt đối không thể sơ ý.
Mà đúng lúc này quản gia gọi điện đến nói là khách đã rời đi, cuối cùng bà Viên cũng yên tâm, bắt bầu yên tâm mua quà cho hai bé cưng.
Khách đã rời đi, bữa tiệc đương nhiên không cần phải đổi ngày.
Nhưng điều bà Viên không biết là, lúc này trong phòng làm việc của Viên phủ, ba người đàn ông ngồi mỗi người một bên, không ai nói chuyện, cũng không ai động đậy, còn vững hơn kiềng ba chân.
Ông Viên thực sự không có cách nào, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành không nói rời đi, ông ta cũng không thể đuổi người đi.
Hơn nữa trước đó ông ta cũng đã uyển chuyển nhắc đến, thậm chí ông ta còn đề cập đến việc muốn mời thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đến khách sạn dùng bữa tối, thậm chí ông ta còn nhắc đến việc gọi điện thoại hẹn trước, nhưng thành chủ không trả lời, quản gia lại trực tiếp từ chối.
Từ chối chính là từ chối, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành từ chối ăn cơm cùng ông ta, ông Viên cảm thấy rất bình thường, hoàn toàn là chuyện nằm trong dự đoán.
Nhưng vấn đề là, bọn họ đã từ chối nhưng không nhắc đến chuyện muốn rời đi, cứ ngồi ở đó, giống như đại phật vậy.
Ông Viên thật sự không hiểu hành động này của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, thành chủ rốt cuộc có ý gì?
Trước đó ông ta đã uyển chuyển nhắc đến mấy lần, thành chủ đều không phản ứng, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời ông ta nói.
Ông Viên cảm thấy thành chủ có thể thật sự không nghe thấy lời ông ta nói, bởi vì ông ta cảm thấy thành chủ dường như hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của mình, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài, ông Viên cảm thấy lúc này mà làm phiền thành chủ là một sai lầm.
Hơn nữa thành chủ đã chìm đắm vào trong thế giới của mình, khí thế vẫn bức người, ông Viên sắp không chống đỡ được nữa, vì vậy cuối cùng chỉ có thể giữ im lặng.
Ông ta muốn xem xem rốt cuộc thành chỉ muốn ngồi yên không động đậy đến lúc nào?
Ông Viên không tin, ông ta có thể cứ ngồi như vậy, lẽ nào không biết mệt sao?
Nhưng, ông Viên đợi rồi lại đợi, ông ta không biết mình đã đợi bao lâu rồi, thành chủ vẫn ngồi yên không động đậy ở đó, thật sự không hề động đậy.
Bây giờ hợp đồng cũng đã đàm phán xong, tất cả sự chú ý của ông Viên đều ở trên người của thành chủ, ông Viên có thể bảo đảm, sắp được 1 tiếng rồi, thành chủ thật sự không hề cử động, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy.
Lúc này ông Viên có chút hoài nghi thành chủ có phải là viên tịch rồi?
Ông Viên không nhịn được mà nhìn thời gian, đã gần 6h rồi, 6h rồi, bữa tiệc cũng sắp phải bắt đầu rồi, người phải đến cũng bắt đầu đi đến rồi.
Ông Viên nghĩ đến một vài chuyện của Quỷ Vực Chi Thành và nhà họ Đường, trong lòng không khỏi lo lắng, ông Viên nghĩ vẫn nên nói với bà Viên một tiếng, xem xem có cần thông báo với nhà họ Đường bên kia không.
Bây giờ trong phòng khách ngồi hai vị như vậy, ông Viên cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại nói với bà Viên chuyện này, vì vậy chỉ có thể gửi tin nhắn.
Chỉ là, ông Viên vừa lấy điện thoại ra đang định gửi tin nhắn, quản gia Trọng đột nhiên nhìn sang, trong lòng ông Viên vẫn có chút không vững, vì vậy lập tức dừng lại, nhìn về phía quản gia Trọng, rất rõ ràng đang đợi quản gia Trọng lên tiếng.
“Phòng làm việc này của ông Viên bài trí không tồi.
” Quản gia Trọng thật sự không có gì muốn nói với ông Viên, nhưng ông Viên nhìn ông ta như vậy, ông ta không nói chút gì đó hình như cũng không thích hợp.
“Phong cách cũng rất tốt.
” Quản gia Trọng rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Thành chủ nhà chúng tôi cũng rất thích phong cách này.
”
Ông Viên sững sờ, mắt không khỏi chớp chớp, thành chủ thích phong cách bài trí phòng làm việc của ông ta?
Ông ta thật sự có chút nhìn không ra, sau khi thành chủ đi vào phòng làm việc đã quan sát phong cách bài trí phòng làm việc của ông ta sao?
Không phải chứ? Ông Viên nhớ rất rõ, thành chủ đi vào phòng làm việc sau khi ngồi xuống ghế thì bắt đầu ngây người, căn bản không có quan sát xung quanh.
Lời này của quản gia Trọng thật sự quá miễn cưỡng.
“phòng làm việc này là một người bạn của tôi giúp thiết kết, nếu như thành chủ thích, sau này có công trình nào cần sửa sang tôi có thể giới thiệu.
” Mặc dù ông Viên không hề nhìn ra thành chủ thích phong cách phòng làm việc của ông ta, nhưng quản gia Trọng đã nói như vậy, cậu này ông Viên chắc chắn vẫn phải tiếp.
“Được, được.
” Quản gian Trọng gật đầu đồng ý, sau đó…sau đó không có sau đó nữa, lại một lần nữa giữ sự im lặng.
Ông Viên lặng lẽ thở ra một hơi, hai vị này rốt cuộc có ý gì, lẽ nào ở trong phòng làm việc của ông ta vô cùng thoải mái, vì vậy thành chủ không nỡ đi?
Sắp 6h rồi, còn không đi thật sự sẽ không kịp, người khác còn dễ nói chuyện, quan trọng là nhà họ Đường.
Vì vậy, ông Viên cảm thấy vẫn phải thông báo với nhà họ Đường.
Ông Viên lại lấy điện thoại ra, bắt đầu soạn tin nhắn, bình thường ông Viên rất ít khi gửi tin nhắn, vì vậy tốc độ soạn tin nhắn có chút chậm, hơn nữa ông viên còn phải chú ý đến tình hình bên phía quản gia Trọng và thành chủ.
.