Tiểu Cửu cũng ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Tân, bình thường Tiểu Tân thông minh lanh trí, nhưng lúc này có phải Tiểu Tân đã nghĩ quá tốt đẹp rồi không!!
Lời nói ngu ngốc như vậy mà lại muốn lừa gạt cô cả nhà họ Đường?
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cậu ta.
Cậu ta lập tức nở nụ cười cậu ta cho là gây thiện cảm nhất: “Chị gái xinh đẹp, tôi tên là Tiểu Tân, năm nay tôi mới 14 tuổi, còn chưa thành niên.
Chị thấy tôi ngây thơ đáng yêu như vậy, sao có thể cùng một giuộc với đám người này chứ?”
Vì muốn có được sự tin tưởng của Hàn Nhã Thanh, Tiểu Tân quyết định tự giới thiệu trước, lấy nó để tỏ lòng thành của cậu ta.
Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Tân cao gần 1m8 đứng trước mặt, mới 14 tuổi đã cao 1m8, thanh thiếu niên bây giờ cao thật đó, mới đầu cô còn tưởng cậu ta đủ 18 rồi.
“Chị gái xinh đẹp, tôi có thể đi chưa?” Tiểu Tân thấy Hàn Nhã Thanh mãi vẫn không nói gì, trong lòng hơi căng thẳng, nụ cười trên mặt càng tăng thêm mấy phần lấy lòng.
“Ừ, cậu đi đi.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Thật sao, chị gái xinh đẹp chị tốt bụng thật đó.” Tiểu Tân ngẩn người một lát rồi mới phản ứng lại, rất rõ ràng, cậu ta không tin Hàn Nhã Thanh sẽ thả cậu ta đi thật.
Hơn nữa cô còn cho cậu ta rời đi dễ dàng như vậy, nhất thời khiến cậu ta cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Cậu Hàn thì trợn tròn hai mắt, không phải chứ? Cứ thế thả tên nhóc ranh mãnh này đi sao?
Chỉ thế thôi đã có thể qua cửa, sớm biết vậy anh ta cũng có thể làm vậy.
Không phải chỉ nói vài lời hay, ra vẻ đáng thương, làm nũng thôi sao? Mẹ nó ai mà không biết chứ!
Hay là...anh ta cũng thử xem sao?
Lần này cậu Hàn có thể hạ mình trước, dù sao cũng có khả năng bọn họ đang đứng trước mặt công chúa của Qủy Vực Chi Thành.
Tiểu Cửu cũng cảm thấy khá bất ngờ, hóa ra cô cả nhà họ Đường là người dễ nói chuyện như vậy sao?
“Chị gái xinh đẹp, tôi đi thật đấy.” Tiểu Tân thấy Hàn Nhã Thanh không hề có ý nuốt lời thì lập tức cười tươi như hoa nở, không kìm được đắc ý.
Cậu ta nhìn cậu Hàn cười rất hớn hở và đắc ý.
Cậu Hàn giận tím gan, chờ anh ta trở về sẽ xử gọn thằng nhóc này!!
“Ừ, đi đi, cậu chỉ là chân chạy vặt, giữ cậu lại cũng vô dụng, chắc hẳn cậu không biết gì hết.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, nhẹ nhàng quét mắt nhìn Tiểu Tân.
Tiểu Tân vốn đã định xoay người rời khỏi.
Đương nhiên là trước lúc xoay người, cậu ta vẫn không kìm được sự đắc ý, muốn khoe khoang với cậu Hàn.
Sau đó cậu ta nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói câu này.
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tiểu Tân lập tức cứng đờ, khuôn mặt đắc ý muốn khoe khoang lập tức xụ xuống.
“Ha ha ha...chân chạy vặt, mày chỉ là chân chạy vặt, vô dụng.” Cậu Hàn vốn đang đau tím gan tím ruột lập tức bật cười ha hả, sự buồn bã trước đó biến mất trong nháy mắt, ngay cả sự bất mãn khi bị nhốt cũng tan biến.
Tiểu Cửu cũng không nhịn được bật cười, chỉ là cô ta ý tứ hơn, không cười khoa trương như cậu Hàn.
Lúc này trong lòng Tiểu Tân rất hậm hực, nhất là khi nghe thấy tiếng cười của cậu Hàn, cậu ta không nhịn được muốn xông lên đá anh ta vài cái.
Nhưng sau cùng cậu ta vẫn nhịn xuống, cậu ta không dám.
Cậu ta sợ sau này cậu Hàn sẽ trả thù cậu ta, dù sao thì hiện giờ cậu ta chưa phải đối thủ của cậu Hàn.
Cậu ta nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, giận dữ phản đối: “Ai nói tôi vô dụng? Ai nói tôi không biết gì hết? Tôi biết hết, tôi...”
Cậu Hàn lập tức nhìn về phía cậu ta, ánh mắt dửng dưng nhưng mang theo ý cảnh cáo rất rõ ràng.
“Hừ, chuyện bọn họ biết tôi cũng biết.
Nhưng tôi không nói, tôi cũng có khí phách, kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, tôi không đi, chị cũng nhốt tôi lại đi.” Tiểu Tân kịp thời ngậm miệng lại, chỉ là cậu ta càng thêm tức giận.
“Được, vậy nhốt lại đi.” Hàn Nhã Thanh không có bất cứ ý kiến gì với đề nghị của Tiểu Tân, sảng khoái đồng ý.
Tiểu Tân: “......”
Cậu ta chỉ thuận miệng nói....
Rõ ràng là cô nói thả cậu ta đi, sao giờ lại lật mặt chứ?
Sống gì thiếu nguyên tắc thế!!
Hàn Nhã Thanh để Viện trưởng gọi bảo vệ tới, nhốt người.
Nhưng đúng lúc này, tiếng xe cứu thương đột ngột vang lên bên ngoài bệnh viện.
Nghe tiếng động này không chỉ là một chiếc, hẳn là vài chiếc.
Sau đó Hàn Nhã Thanh thấy có mấy người bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu chật người, bên ngoài còn mấy người bệnh khác, hơn nữa đằng sau vẫn còn vài chiếc xe cứu thương đang chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Viện trưởng lập tức thay đổi vẻ mặt, nhanh chóng tiến lên hỏi thăm tình hình.
“Tai nạn giao thông nghiêm trọng, ở ngay đường cao tốc phía trước xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, thương vong rất lớn.
Bệnh viện chúng ta ở gần, năng lực hay thiết bị đều đứng đầu nên nhiều người bị thương nặng đều được đưa tới đây.” Một bác sĩ vừa đi nhanh vừa nói vội trả lời Viện trưởng.
“Xếp người cấp cứu, dốc hết sức cấp cứu, để các ban ngành trong bệnh viện chuẩn bị đầy đủ.” Viện trưởng lập tức ra lệnh.
Hàn Nhã Thanh cũng không để ý đám cậu Hàn nữa, mạng người quan trọng, những thứ khác hoàn toàn có thể nói sau.
Nhưng mà đám cậu Hàn cũng không thừa dịp bỏ trốn, cả đám ngoan ngoãn đứng một bên.
Bình thường bọn họ quen đánh đánh giết giết, không thành thạo việc cứu người.
“Viện trưởng, có một thai phụ bị thương nặng, mất máu quá nhiều, tình hình cực kỳ nguy cấp.
Máu của cô ta còn rất đặc biệt, máu trong kho máu của chúng ta không đủ dùng, nếu chuyển máu từ nơi khác đến thì e rằng không kịp...” Y tá trưởng trong phòng cấp cứu cầm một tờ giấy kiểm tra đi ra ngoài, nhìn thấy Viện trưởng thì vội vàng chạy tới trước mặt ông ta, đưa giấy kiểm tra cho ông ta xem.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đứng bên cạnh Viện trưởng, liếc mắt nhìn sang thì vừa khéo thấy được nhóm máu của bệnh nhân.
Rất trùng hợp, cùng nhóm máu với cô.
Hàn Nhã Thanh hơi híp mắt lại, đây chỉ là trùng hợp? Hay là...
“Cô Đường, tôi nhớ không nhầm thì hình như cô cũng thuộc nhóm máu này.” Vừa nãy Hàn Nhã Thanh kiểm tra sức khỏe, Viện trưởng vẫn luôn đi cùng cô.
Hơn nữa bảng đánh giá sức khỏe của cô còn do Viện trưởng tự tay lấy, nên trước đó ông ta cũng chú ý tới nhóm máu của cô.
Lúc này cậu Hàn và Tiểu Cửu đứng cách đó không xa, cả hai nghe thấy lời Viện trưởng nói thì hơi ngẩn người.
Không phải chứ? Thiếu chủ Thành làm lớn như vậy?
Tai nạn xe liên hoàn, thương vong nghiêm trọng?
Tuy ngày thường thiếu chủ Thành hơi liều lĩnh nhưng không đến mức làm người vô tội bị thương như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải do thiếu chủ Thành làm, sao chuyện lại xảy ra trùng hợp như vậy?
Cậu Hàn và Tiểu Cửu đều biết mục đích của thiếu chủ Thành.
Muốn giám định máu mủ với thành chủ, cách tốt nhất là có thể lấy được máu của cô cả nhà họ Đường.
Với tình hình hiện giờ, chỉ cần cô cả nhà họ Đường đồng ý truyền máu cho thai phụ kia, bọn họ có thể dễ dàng lấy được máu của cô.
Thế nên cậu Hàn và Tiểu Cửu không thể không nghi ngờ, dù sao tác phong làm việc bấy lâu nay của thiếu chủ Thành nhà bọn họ rất tùy tiện.
Vì muốn chứng minh thân phận công chúa, thiếu chủ Thành cũng có thể...
Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ tới chuyện này, rõ ràng là mặt cô đã tối lại, lạnh lùng nhìn về phía cậu Hàn và Tiểu Cửu.
Cậu Hàn và Tiểu Cửu không biết kế hoạch phía sau của thiếu chủ Thành là gì nên bọn họ cũng không dám chắc chuyện này có phải do anh ta gây ra hay không.
Nhưng tình huống đột xuất thế này lại vừa khéo có thể giúp thiếu chủ Thành đạt được mục đích dễ dàng hơn.
Thế nên cậu Hàn và Tiểu Cửu vẫn nghiêng về khả năng chuyện này do thiếu chủ Thành làm, vì thế mà hai người bọn họ không dám nhìn thằng Hàn Nhã Thanh, trong lòng hơi chột dạ.
Bọn họ đều nhìn ra cô cả nhà họ Đường tức giận, vẻ mặt rất đáng sợ.
Vừa nãy khi cậu Hàn chĩa họng súng về phía cô, cô vẫn tỏ vẻ thản nhiên, còn mỉm cười.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô cả nhà họ Đường thật sự rất đáng sợ.
Nếu chuyện này do thiếu chủ Thành làm thật thì cậu Hàn và Tiểu Cửu cảm thấy khả năng là bọn họ sẽ bị nhốt thật, còn bị tra hỏi nữa!!
Không, có lẽ không chỉ dừng ở bị nhốt và bị tra hỏi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô cả nhà họ Đường, có khi cô đã có ý muốn giết bọn họ rồi.
Cậu Hàn và Tiểu Cửu thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng chuyện này không phải do thiếu chủ Thành làm bậy.
“Chuẩn bị đi, tôi truyền máu cho cô ta.” Mặc kệ có phải có người đứng sau sắp xếp chuyện này hay không, Hàn Nhã Thanh cũng không thể thấy chết không cứu.
Cậu Hàn nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì nhanh chóng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt xen lẫn chút cảm xúc phức tạp.
Rõ ràng là cô cả nhà họ Đường đã nghi ngờ, nhưng trong hình huống này, cô không hề do dự chọn giúp bệnh nhân cần truyền máu.
“Được.” Viện trưởng gật đầu, mạng người quan trọng, cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.
Hàn Nhã Thanh không nhìn cậu Hàn và Tiểu Cửu thêm lần nào nữa, càng không nói thêm câu nào, cũng không hề căn dặn nhốt bọn họ lại.
Lúc này cô hoàn toàn phớt lờ bọn họ, chỉ nhanh chóng đi theo y tá để truyền máu cho người bệnh.
Cậu Hàn cảm thấy rất áy náy, anh ta vô thức bước theo sau lưng Hàn Nhã Thanh: “Chúng tôi....chúng tôi không phải kiểu người tàn nhẫn như vậy, sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”.