Ánh mắt bà cụ Dương lóe lên nhanh chóng, hơi tính toán: "Trên mạng nói Đường Thấm Nhi có thể là công chúa thật của Qủy Vực Chi Thành."
“Đường Thấm Nhi?” Ông cụ Dương nhíu mày: “Làm sao có thể là Đường Thấm Nhi được?”
"Không phải Mặc Thành nói cô công chúa kia xinh đẹp hơn người sao? Đường Thấm Nhi quả thật rất xinh đẹp, điều này rất hợp lý." Khi bà ta nói lời này, sắc mặt hơi nặng nề, lần trước bà ta giả vờ bị thương nhập viện là do Đường Thấm Nhi vạch trần.
Lúc đó, Đường Thấm Nhi nói cô không có hứng thú với Tầm Chiêu, vì vậy nếu công chúa của Qủy Vực Chi Thành thực sự là Đường Thấm Nhi, không dễ gì khiến Đường Thấm Nhi thích Tầm Chiêu.
Đường Thấm Nhi không ngốc nghếch như Trình Nhu Nhu, người phụ nữ kia rất mạnh mẽ và thông minh, chắc chắn không dễ tính kế như vậy.
Trong lòng bà ta không hi vọng công chúa của Qủy Vực Chi Thành là Đường Thấm Nhi.
“Tôi nghĩ Mặc Thành nói hơi khoa trương.
Công chúa kia có thể rất xinh đẹp, nhưng cũng không hẳn là nghiêng nước nghiêng thành được.” Ông cụ hiển nhiên nhớ tới quá khứ, ông ta cũng không hi vọng Đường Thấm Nhi trở thành công chúa của Qủy Vực Chi Thành.
"Chuyện lần này của nước R tôi điều tra rồi.
Người của Qủy Vực Chi Thành không chỉ nhắm vào Tầm Chiêu mà còn nhắm vào tài sản của nhà họ Đường.
Đường Lăng đích thân tự xử lý.
Nếu Đường Thấm Nhi là công chúa của Qủy Vực Chi Thành, thì Qủy Vực Chi Thành không thể nhắm vào nhà họ Đường, và càng không nên nhắm vào Tầm Chiêu được.” Ông cụ Dương nghiêm túc phân tích, dĩ nhiên lời phân tích của ông ta cũng có lý, nhưng thật đáng tiếc là ông ta không hiểu rõ tình hình thực tế.
“Đúng, không thể là Đường Thấm Nhi được, không thể có chuyện trùng hợp như vậy, Đường Thấm Nhi cũng không thể may mắn như vậy, nếu có thể trở về nhà họ Đường, trở thành cô cả của nhà họ Đường, cô ta cũng phải tu tám kiếp mới có được.” Bà cụ Dương hiển nhiên rất yên tâm, bà ta nói điều này với ông cụ Dương, nhưng lại giống như nói với chính mình, Đường Thấm Nhi chắc chắn không phải là công chúa của Qủy Vực Chi Thành.
Đúng lúc này, Sở Bách Hà gọi điện cho Hàn Nhã Thanh.
"Thanh Thanh, em nhìn thấy tuyên bố của Qủy Vực Chi Thành chưa? Trình Nhu Nhu kia hóa ra là công chúa giả, là giả đó! Không ngờ con ngốc kia lại là đồ giả, thật sự là mắc cười chết đi được.
” Sở Bách Hà cười rất vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, Sở Bách Hà bị Trình Nhu Nhu chán ghét, lần thứ hai trong bữa tiệc của Ngụy Khang, Trình Nhu Nhu muốn hãm hại Thanh Thanh nhà cô.
Lúc đó, nếu Thanh Thanh không ngăn cản Sở Bách Hà, cô ta muốn đánh Trình Nhu Nhu đến chết rồi.
Dù thế nào đi nữa, Trình Nhu Nhu cũng là công chúa của Qủy Vực Chi Thành.
Nhưng không ngờ Trình Nhu Nhu lại là hàng giả.
Có gì sảng khoái hơn chuyện này?
Sở Bách Hà nhìn thấy tin tức trên mạng, ngay lập tức gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh không để ý tới, trước đó Hàn Nhã Thanh vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Dương Tầm Chiêu.
Vì vậy khi nghe được lời của Sở Bách Hà nói, Hàn Nhã Thanh vẫn hơi mơ hồ.
“Cô ta trước kia lợi dụng thân phận công chúa để giả danh lừa bịp, giờ cuối cùng cũng bị quả báo.
Mặc Thành chính miệng nói sẽ không bỏ qua cho Trình Nhu Nhu, không những không bỏ qua cho cô ta mà cũng sẽ tìm nhà họ Dương để tính sổ, hai vợ chồng ông cụ Dương kia cũng quá thê thảm, chẳng qua chuyện của Trình Nhu Nhu, cậu ba Dương cũng không tham gia, chắc sẽ không bị liên lụy đâu.” Sở Bách Hà không nghe thấy Hàn Nhã Thanh trả lời, cũng không để ý, lúc này cô ta muốn bày tỏ hết sự vui mừng của mình ra.
“Giờ chị nghĩ đến con ngốc Trình Nhu Nhu kia chỉ muốn cười ầm lên.
Cô ta thì có gì tốt? Qủy Vực Chi Thành cũng không coi trọng cô ta, có lẽ Qủy Vực Chi Thành sớm đã biết cô ta giả mạo từ lâu nên muốn nhìn cô ta diễn trò mà thôi.” Sở Bách Hà vừa nói vừa vô cùng hào hứng, tiếng cười vang qua điện thoại không kiểm soát được.
Sở Bách Hà thậm chí không cho Hàn Nhã Thanh cơ hội nói chuyện, cô ta tiếp tục luyên thuyên.
“Bữa tiệc Ngụy Khang lần trước cô ta nhắm vào em.
Nếu chị biết cô ta là công chúa giả, chị sẽ đá bay cô ta luôn.” Sở Bách Hà hơi hối hận về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
“Chỉ là, nghe ý tứ của Mặc Thành, Trình Nhu Nhu chắc chắn sẽ không còn đường sống, chị chờ xem kịch hay.” Sở Bách Hà không giấu giếm việc cười trên nỗi đau của người khác.
“Đúng rồi, Mặc Thành cũng nói đã tìm được công chúa thật, nhưng vẫn không tiết lộ thân phận của cô công chúa đó.” Sở Bách Hà tự mình than thở xong về chuyện của Trình Nhu Nhu, cuối cùng đổi chủ đề: "Nói thật, chị cũng tò mò về cô công chúa thật kia."
“Là Qủy Vực Chi Thành đó, công chúa của Qủy Vực Chi Thành, hơn nữa Mặc Thành rất yêu thương cô công chúa kia, em nói xem ai tốt số vậy chứ, thật ghen tị mà.” Sở Bách Hà xuất thân, điều kiện đều không kém, nhưng cách đối xử của Thành chủ với cô công chúa thật kia thực sự đáng ghen tị!
"Thanh Thanh, Thanh Thanh!!" Sở Bách Hà đột nhiên kêu lên: "Thanh Thanh, em đoán xem chị vừa thấy cái gì?"
“Cái gì?” Hàn Nhã Thanh rốt cuộc cũng chen vào được một câu, cô vẫn hiểu rõ Sở Bách Hà, tuy bình thường Sở Bách Hà nói chuyện không chút kiêng nể, nhưng có thể khiến cho cô ta phản ứng như vậy chắc chắn không nhiều.
“Trên mạng đó, có người nói công chúa của Qủy Vực Chi Thành có khả năng là em?” Giọng của Sở Bách Hà lại cao hơn một chút, không biết là do quá phấn khích hay là vì quá kích động mà giọng điệu của cô ta cũng hơi thay đổi.
"Em?" Hàn Nhã Thanh sửng sốt, không khỏi cười tủm tỉm: "Làm sao có thể là em được? Em có liên quan gì đến Qủy Vực Chi Thành đâu."
Vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh bình tĩnh, cô cũng không nghĩ nhiều, những chuyện tầm phào như vậy cô không có hứng thú, hơn nữa, Qủy Vực Chi Thành cách cô quá xa, không thể liên quan gì đến cô được.
"Bởi vì Mặc Thành nói công chúa thật của Qủy Vực Chi Thành rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả anh ta.
Đúng rồi, em vừa nãy nhìn thấy Mặc Thành kia không? Đẹp trai thật sự, vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành đó muốn chọc mù mắt chị rồi.
Thanh Thanh, nói cho em biết, lần đầu tiên chị nhìn thấy anh ta, chị chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn ngủ với anh ta, nếu có thể ngủ với anh ta, thì cuộc đời này của chị cũng xứng đáng rồi.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói hưng phấn của Sở Bách Hà đột nhiên thêm vài âm điệu khác.
“Suy nghĩ này của chị, Mộ Dung Tri biết không?” Hàn Nhã Thanh muốn cười một tiếng, tính tình Sở Bách Hà rất thẳng thắn, nghĩ gì nói đấy, Hàn Nhã Thanh cũng hơi có thiện cảm với Mộ Dung Tri!
Mộ Dung Tri thích Sở Bách Hà, chuyện này không thể nghi ngờ, nhưng Sở Bách Hà vẫn làm ngơ!
Nếu Mộ Dung Tri nghe thấy Sở Bách Hà muốn ngủ với người đàn ông khác, có lẽ anh ta sẽ tức ói máu.
“Liên quan gì đến anh ta?” Sở Bách Hà nhanh chóng trả lời, nghe rất khí khái, nhưng giọng cô ta nhỏ hơn một chút, Hàn Nhã Thanh có thể nghe thấy lương tâm cắn rứt từ giọng điệu của Sở Bách Hà!
Rõ ràng Sở Bách Hà không phải là hoàn toàn không biết ý của Mộ Dung Tri, nếu không cũng sẽ không chột dạ!
“Thanh Thanh, chị thấy hoàn toàn không hợp lý.
Trên đời này thực sự không có nhiều người xinh đẹp hơn Mặc Thành kia.
Chắc chỉ có mình em thôi.
Từ phân tích này, những gì cư dân mạng nói không hề sai.” Sở Bách Hà lại đổi chủ đề.
"Bởi vì Mặc Thành nói công chúa thật rất xinh đẹp, có khả năng là em sao? Đây là đạo lý gì vậy?" Hàn Nhã Thanh lắc đầu cười, hoàn toàn không tán thành.
“Không chỉ xinh đẹp mà tuổi cũng rất phù hợp, công chúa của Qủy Vực Chi Thành năm nay hai mươi lăm tuổi, còn em cũng hai lăm tuổi, bằng tuổi nhau rồi.” Sở Bách Hà không nhịn được cười mấy tiếng, lại đổi giọng: “Chẳng qua ba em là Hàn Trung Phương, mẹ em đưa em trở về nhà họ Hàn, điều này chắc chắn không sai.
Hơn nữa, em cũng đã làm xét nghiệm quan hệ cha con khi về nhà họ Hàn rồi, em chắc chắn không thể là công chúa của Qủy Vực Chi Thành được nhỉ.”
Sở Bách Hà có quan hệ tốt với Hàn Nhã Thanh, nên cô ta cũng biết những điều này.
Hàn Nhã Thanh không nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe Sở Bách Hà nói mấy câu cuối cùng, vẻ mặt của cô hơi thay đổi.
Bởi vì khi đó Dương Bạc Vệ đến tìm cô, ông ta nói cô có thể là con gái của ông ta, vì vậy cô đã làm xét nghiệm quan hệ cha con với Dương Bạc Vệ!
Mà lúc đó Dương Bạc Vệ nói, liên quan đến việc xét nghiệm cha con để cô trở về nhà họ Hàn là giả.
Vì vậy, cô mới làm một cuộc xét nghiệm nữa với ông cụ Hàn, chính cô tự mình lấy máu, tự tay đưa cho Đường Lăng, cho nên sẽ không sai được!.