Đường Lăng nhìn cô không nói gì, sắc mặt có chút trầm xuống, con ngươi sâu thẳm.
Không biết anh đang suy nghĩ những gì?
Lâm Bối cho rằng cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết, cô đứng thẳng người định cất bước rời đi.
Thế nhưng chân của cô còn chưa bước được nửa bước thì Đường Lăng lại giơ tay giữ cô lại, sau đó trực tiếp kéo cô vào trong lòng.
Lần thứ hai tay anh vòng ra sau đầu cô, anh trực tiếp hôn lên môi cô.
Lúc này Lâm Bối cũng không phản ứng kịp, đương nhiên cũng không buồn nôn mà nôn khan như trước đó nữa.
Cứ như vậy Lâm Bối ngẩn người.
Mãi đến khi Đường Lăng cạy hàm răng của cô ra xâm nhập vào khoang miệng, Lâm Bối mới hồi phục tinh thần, nhưng hiển nhiên hết thảy đều đã muộn rồi.
Tay của Đường Lăng dùng sắc đặt sau đầu cô, không để cô có chút cơ hội vùng vẫy nào.
Anh dùng sức mà hôn, vả lại còn mang theo mấy phần thô bạo khiến cô càng không có khả năng phản kháng.
Cho đến khi Lâm Bối sắp không thở được, Đường Lăng mới bỏ qua cho cô, có điều bàn tay ở sau lưng cô vẫn không hề buông ra.
Anh gắt gao ôm cô vào trong ngực khiến cho thân thể của cô dán sát vào người mình.
"Buồn nôn sao?" Đường Lăng nhìn cô, khoé môi cong lên cười như không cười, buồn nôn? Người phụ nữ này dám ra vẻ buồn nôn với anh sao?
Đường Lăng anh dễ lừa như thế à?
"Đường Lăng, anh đừng có quá đáng." Lâm Bối chán nản, cảm giác như suýt chút nữa bản thân cô đã không khống chế được.
Từ trước tới nay cô luôn biết Đường lăng không biết xấu hổ, thế nhưng cô cảm thấy trước kia mình đã đánh giá thấp anh rồi!
"Quá đáng? Vẫn có thể quá đáng hơn nữa cơ, có muốn thử một chút hay không?" Đường Lăng cong môi nói với vẻ đầy ẩn ý.
"Cái gì? Anh có ý gì?" Đối diện với nụ cười trên mặt anh, trong lòng Lâm Bối cảm thấy hốt hoảng, đột nhiên cô có một loại dự cảm xấu.
"Em có tin ngay bây giờ tôi sẽ ôm em đi ra ngoài không? Em có tin tôi sẽ hôn môi em ngay trước mặt công chúng không?" Lúc Đường Lăng nói lời này, trên mặt anh mang theo nụ cười, thế nhưng răng cũng âm thầm nghiến chặt.
Lâm Bối nghe anh nói, hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô biết anh nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
"Đường Lăng, anh điên rồi." Lâm Bối kinh hãi hô lên.
Cô thật sự bị Đường Lăng doạ sợ, hiện tại thân phận của cô là tiểu vương tử của nước R, cô vậy mà lại là đàn ông.
Nếu như đường lăng thực sự hôn cô ở bên ngoài, nếu như bị người khác nhìn thấy, thân phận của cô sẽ bại lộ, đến lúc đó chắc chắn cô phải chết.
"Đúng, tôi điên rồi.
Có muốn thử một chút không?" Đường Lăng nhìn cô, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, thế nhưng giọng nói của anh lại khiến người khác cảm giác có chút đáng sợ.
"Không." Lâm Bối cự tuyệt.
Đường Lăng điên rồi, thế nhưng cô không thể điên theo Đường Lăng.
"Nếu không muốn thử, chúng ta sẽ nói chuyện thật đàng hoàng." Đường Lăng nghe cô trả lời, rốt cuộc cũng có một chút hài lòng.
Ừm, tốt lắm, biết thức thời là tốt!
"Nói chuyện gì?" Lâm Bối nỗ lực khiến bản thân duy trì sự bình tĩnh, thế nhưng đáy lòng cũng hoảng hốt.
Ý tứ uy hiếp của Đường Lăng quá rõ ràng, Đường Lăng lại nham hiểm đê tiện như vậy, cô thật sự sợ rằng Đường Lăng sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.
"Nói tiếp chuyện của chúng ta." Khoé môi Đường Lăng nở một nụ cười, âm thanh cũng ít đi mấy phần lạnh lẽo.
"Giữa chúng ta không..." Lâm Bối rất muốn nói giữa bọn họ không có gì để nói, thế nhưng đối mặt với Đường Lăng nheo mắt, lời nói của Lâm Bối đành miễn cưỡng khựng lại.
Cô thật sự rất sợ Đường Lăng sẽ kéo cô ra ngoài, sau đó hôn cô ở trước mặt tất cả mọi người.
Với sức lực của cô, chắc chắn là cô không thể chống lại Đường Lăng.
Cho dù không phối hợp, chỉ cần Đường Lăng thật sự hôn cô, nhất định là sẽ gây nên hiểu lầm.
Đến lúc đó chuyện của cô rất có khả năng sẽ bại lộ ra ánh sáng.
"Em muốn nói gì?" Đường Lăng thấy cô thay đổi, trong con ngươi thoáng qua mấy phần ý cười.
Anh vốn dĩ không muốn ép buộc cô.
Quả thật anh muốn tiến hành tuần tự, thế nhưng anh phát hiện người phụ nữ này không ép buộc không được.
Vậy thì đừng trách anh!
"Được, nói chuyện." Lâm Bối thầm cắn răng, phải khuất phục, bởi vì cô biết Đường Lăng thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Từ hôm nay trở đi, em phải ở bên cạnh tôi.
Tôi đi đến đâu em phải đi đến đó, bao gồm cả ăn, ngủ." Đường Lăng nói lời này như lẽ đương nhiên, nếu đã quyết định dùng thủ đoạn khác thường, vậy thì dứt khoát thẳng thắn một chút.
"Anh nằm mơ sao?" Lâm Bối trực tiếp kinh hãi, nhìn Đường Lăng với vẻ mặt hoảng sợ.
Người này điên rồi sao?
Muốn cô ở cùng anh mỗi ngày? Còn muốn anh đi đến đâu cô phải đi đến đó?
Thậm chí bao gồm cả ăn và ngủ?
"Đương nhiên, nếu hiện tại em muốn đi ra ngoài biểu diễn một màn tình cảm mãnh liệt thì cũng có thể." Đường Lăng đối diện với gương mặt khiếp sợ của Lâm Bối, cười hết sức dịu dàng.
Nếu cần dùng thủ đoạn cứng rắn, vậy thì phải cứng rắn đến cuối cùng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Đương nhiên, anh cũng không thể kéo cô ra ngoài, hôn cô trước mặt mọi người thật.
Anh cũng biết thân phận bây giờ của cô, anh cũng biết làm vậy với cô là rất nguy hiểm.
Anh sẽ không để cho cô có bất kỳ nguy hiểm nào, trước khi hoàn toàn nắm chắc, anh sẽ không để cho thân phận của cô bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ không để cô mạo hiểm.
Đương nhiên, tiếp theo đây, anh nhất định phải giải quyết chuyện này, sau đó để cô gả cho anh một cách thuận lợi.
Nhưng mà hiện tại Đương Lăng cũng sẽ không nói những chuyện này cho cô biết!
"Đê tiện vô sỉ." Lâm Bối mắng to, trong lòng cô vốn định tìm cách trực tiếp mắng chửi anh.
Thật sự là người đàn ông này quá đê tiện, quá vô sỉ!
"Ừm, cho nên đừng ép tôi." Đường Lăng không tức giận cũng không phản bác, thậm chí còn trực tiếp thừa nhận.
Lâm Bối: "..."
Vì sao người này lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy được chứ?
Chống đối với người này, cô phải làm sao?
Cô phải làm sao đây?
"Tôi là tiểu vương tử của nước R, mỗi ngày tôi ở cùng anh, kể cả lúc ăn và lúc ngủ cũng phải ở cùng anh, anh cảm thấy thích hợp sao? Anh cảm thấy có khả năng sao?" Lâm Bối đè nén lửa giận ở trong lòng, thử giảng đạo lý với anh.
Yêu cầu mà anh nói thực sự rất quá đáng, vốn dĩ không có khả năng.
"Đó là chuyện của em.
Tôi tin rằng với sự thông minh của mình, khẳng định là em có biện pháp." Đường Lăng cong khoé môi, nụ cười còn rất xán lạn.
Anh sợ cô lại lùi về phía sau, cho nên anh mới phải dùng biện pháp như thế.
"Anh?" Trong lúc nhất thời Lâm Bối tức giận đến mức muốn bùng nổ!
Lâm Bối biết, anh không chỉ đê tiện vô sỉ mà còn không nói đạo lý, vì thế nên giảng đạo lý với anh căn bản là giảng cũng như không.
Lâm Bối tự nói với chính mình rằng phải tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Tuy nhiên cô phát hiện bản thân mình không thể nào bình tĩnh nổi.
Người đàn ông này luôn luôn có cách khiến cô tức đến mức giậm chân.
Ở trước mặt anh, cô luôn luôn không thể khống chế được mình!
"Nếu như em không đồng ý với điều kiện này của tôi..." Đường Lăng biết cô tức giận, nhưng lúc này anh tự nói với bản thân không được mềm lòng.
Anh biết anh vừa mềm lòng, vừa buông lỏng, người phụ nữ này tuyệt đối sẽ lùi về phía sau, tuyệt đối sẽ lạnh lùng cự tuyệt người khác.
Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô như vậy!
"Được, tôi đồng ý với anh." Lâm Bối âm thầm cắn răng, lời nói này nghe như rít ra từ trong kẽ răng vậy.
Lâm Bối miệng thì đáp ứng rồi, nhưng đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động.
Từ trước đến nay cô luôn coi trọng chữ tín, nói được thì nhất định sẽ làm được.
Thế nhưng hiện tại cô lại cảm thấy coi trọng chữ tín cũng phải xem là đối với người nào.
Đối với loại người đê tiện vô sỉ như anh thì có lẽ cô cũng không cần phải coi trọng chữ tín.
Cho nên trước tiên cô cứ đáp ứng với anh đã, lừa gạt cho qua rồi tính sau.
Chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cô sẽ rời đi ngay lập tức.
Đến lúc đó cô sẽ tìm một địa phương để ẩn náu.
Nước R lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Lăng tới đây, không quen với cuộc sống nơi này, thế nhưng lại là địa bàn của cô.
Cô cũng không tin Đường Lăng có thể tìm được cô.
Chỉ cần Đường Lăng không tìm được cô, anh thích trách thế nào thì trách!
"Ừm, thật ngoan." Đường Lăng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo ý cười: "Nếu như đã đồng ý thì không được đổi ý, cũng đừng giở trò đấy nhé..."
Đường Lăng là người thông minh đến chừng nào, sao có thể không nhìn ra cô che giấu tâm tư gì.
Rốt cuộc lời này của anh vừa là nhắc nhở mà cũng vừa là cảnh cáo.
Lâm Bối âm thần hừ lành, cô đổi ý thì anh còn có thể thế nào?
Đến lúc đó ngay cả cô anh cũng không tìm được, anh còn có thể làm sao?
Lâm Bối nghĩ như vậy, rốt cuộc lửa giận tích tụ ở trong lòng cũng đã tiêu tán đi một chút.
Cô âm thầm quyết tâm, chờ sau khi buổi tiệc kết thúc cô sẽ lập tức đi trốn.
Không, không thể chờ buổi tiệc kế thúc.
Chờ đến khi đại vương tử cùng với những người khác trở về, cô sẽ tìm một cơ hội để rời đi.
Sau đó cô tìm một nơi để trốn, về phần đó là nơi nào thì cô cũng đã nghĩ đến rồi.
Ngoại trừ cô không một ai biết đến chỗ đó, không người nào có thể tìm được, thậm chí ngay cả đại vương tử cũng không thể tìm thấy, Đường Lăng càng không có khả năng.
Đúng, cứ làm như vậy đi! Cứ quyết định như thế.
Lâm Bối cảm thấy lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tan rồi, rốt cuộc thì tâm tình cũng đã trở nên tốt hơn.
Cô ngước mắt nhìn về phía Đường Lăng.
Đối mặt với bộ dạng cười như không cười của anh, cô hơi sửng sốt.
Sau đó cô hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
Ai sợ ai chứ! Cô cũng muốn nhìn xem khi Đường Lăng không tìm được cô, anh còn có thể uy hiếp cô thế nào!.