Lúc Đường Lăng nhìn thấy Lâm Bối đứng gần cửa, khóe môi không nhịn được nhếch lên, đặc biệt là lúc Đường Lăng vừa xuống xe đã chạm mắt Lâm Bối đang nhìn qua, trong lòng Đường Lăng không nhịn được vui mừng!
Cho nên thực sự là Lâm Bối đang chờ anh.
Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng xuất hiện thì rốt cuộc mới hạ xuống được tảng đá trong lòng.
Cô âm thầm thở phào một hơi, vốn dĩ bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra.
Anh trở về rồi, anh đã bình an mà trở về, trở về là tốt rồi!
Bởi vì bên kia Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa trả lời Đường Lăng, chuyện hôm nay Đường Lăng đi gặp Karoo ngoại trừ Lâm Bối thì không còn ai khác biết cả.
Mà chuyện Karoo bị giết, Quỷ Vực Chi Thành bên kia cũng không công khai cho nên người ngoài vẫn chưa biết.
Lâm Bối vẫn chưa nhận được bất kì tin tức nào cho nên vẫn rất lo lắng.
Vốn dĩ cô muốn gọi điện thoại cho Đường Lăng nhưng trong lòng cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ Đường Lăng còn đang đàm phán với Karoo, cô sợ cô gọi điện thoại sẽ làm phiền Đường Lăng.
Cô càng sợ gọi không được, cô sợ nghe được tin tức xấu cho nên cô vẫn luôn chờ.
Bây giờ nhìn thấy Đường Lăng vẫn ổn thì cô rốt cuộc cũng yên tâm.
Đôi mắt Đường Lăng nhìn Lâm Bối, trên mặt mang theo ý cười, trực tiếp đi về phía Lâm Bối.
Lâm Bối nhìn Đường Lăng đi về phía cô, vốn dĩ Đường Lăng lớn lên rất xinh đẹp, bây giờ cười lên như vậy, đón lấy ngọn đèn mà đi tới, Lâm Bối vậy mà lại nhìn tới ngây người.
Cho tới khi Đường Lăng đã đi đến trước mặt cô thì cô mới phản ứng lại, may là ở đây không còn nhiều người, hẳn là không ai phát hiện anh thất thố.
“Đang đợi tôi sao?” Đường Lăng đi đến bên cạnh cô, hơi tới gần tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, trong thanh âm còn mang theo ý cười.
“Anh Đường, đại vương tử bảo tôi tiếp đãi Anh Đường.” Lâm Bối hoàn hồn, sau khi phản ứng lại thì âm thầm ảo não vì sự thất thố của bản thân, nghe thấy thanh âm Đường Lăng mang theo ý cười, còn có chút mập mờ, trong lòng Lâm Bối liền cả kinh.
Không, giữa cô và Đường Lăng không nên như thế này, cô và Đường Lăng không thể có gì cả.
Nếu đã không thể thì cô không nên để Đường Lăng hiểu lầm, cô nên giữ khoảng cách với Đường Lâm.
Cho nên những lời vừa rồi hoàn toàn chỉ là ngữ khí giải quyết việc chung, trên mặt cũng không có biểu tình nào khác thường.
Đường Lăng ngẩn người, hai mắt nhìn cô, giờ phút này cô lại khôi phục dáng vẻ khi ở nước Z trước kia, bình tĩnh lý trí, còn lạnh lùng vô tình, lúc nào cũng duy trì loại xa cách này với anh.
Rõ ràng là buổi sáng không phải như thế này?
“Anh Đường, mời.” Lâm Bối khẽ buông mắt xuống, tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, cô phát hiện bản thân không chịu nổi ánh nhìn như vậy của Đường Lăng.
Con ngươi Đường Lăng khẽ híp lại nhưng anh nghĩ dù gì thì bây giờ cũng có người ngoài, thân phận của Lâm Bối là Tiểu vương tử, chắc là cô tránh hiềm nghi.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Đường Lăng cũng dịu đi.
Lâm Bối đi ở phía trước, không quay đầu lại cũng không nói chuyện với Đường Lăng nữa, trực tiếp đưa Đường Lăng tới căn phòng mà đại vương tử đã chuẩn bị.
Giờ này cũng không còn sớm nữa, người khác không có ở lại đây cho nên trong phòng không có ai.
Sau khi Đường Lăng đi vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại.
“Đại vương tử thật không ngờ Anh Đường lại tới đây sớm như vậy, tôi lập tức gọi điện thoại cho đại vương tử, bảo đại vương tử nhanh chóng tới đây.” Sau khi Lâm Bối quay đầu lại nhìn thấy Đường Lăng đóng cửa phòng, con ngươi cô khẽ co rút nhưng cô vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, không có gì khác thường.
Hơn nữa, ngữ khí của cô hoàn toàn là ngữ khí giải quyết việc công.
“Được rồi, ở đây không có ai khác cả, không cần ngụy trang nữa.” Đường Lăng nhìn cô, trên mặt lại hiện lên ý cuồi, thanh âm cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Trước tiên em không cần phải gấp gáp gọi điện thoại cho đại vương tử, tôi đến đây không phải để gặp đại vương tử mà là để gặp em.”
Là cô nói sẽ đợi anh ở yến hội cho nên anh mới vội vã chạy tới.
Lâm Bối nghe lời hắn nói, trong lòng hơi phức tạp nhưng cô biết cô với Đường Lăng thực sự không có khả năng, cái gì cũng không thể.
“Là Đại vương tử bảo tôi tới đây tiếp đãi Anh Đường, Đại vương tử phân phó, khi Anh Đường tới liền gọi điện thoại cho anh ấy, bây giờ tôi gọi điện thoại cho Đại vương tử.”
Đường Lăng nhíu mày, nhanh chóng đưa tay ngăn cản ý muốn gọi điện thoại của cô, hai mắt anh thẳng tắp nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Vừa mới ở bên ngoài thì cô tránh hiềm nghi, anh hiểu nên cũng thuận theo cô.
Nhưng bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, anh cũng đã đóng cửa phòng, không có người ở trong phòng cho phép thì người bên ngoài cũng không thể tùy ý đi vào.
Đây là phòng của đại vương tử, khẳng định không có mấy thứ như camera cho nên giờ phút này lời nói của anh và cô chắc chắn không thể bị người khác nghe được.
Bây giờ cô còn giữ thái độ như vậy thì anh sẽ không đồng ý!
“Anh Đường, đại vương tử nói…” Đột nhiên Lâm Bối cảm giác tim đập nhanh hơn một chút nhưng cô vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, không cho bản thân lộ ra điều bất thường nào.
“Đại vương tử nói? Đại vương tử nói gì thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi muốn nghe em nói, em không có gì để nói với tôi sao?” Đường Lăng trực tiếp ngắt lời cô, anh không chịu nổi sự lạnh lùng của cô, cũng không chịu nổi sự xa cách của cô.
Là cô bảo anh trở về, bây giờ anh đã trở về mà cô lại đối với anh như vậy?
Ngay cả một câu quan tâm cũng không có?
Tuy rằng anh đi gặp Karoo rất thuận lợi nhưng cô cũng biết chuyện này có nguy hiểm, bây giờ ngay cả hỏi mà cô cũng không hỏi lấy một câu?
“Anh Đường, anh là khách quý của đại vương tử…” Lâm Bối hiểu được ý của anh nhưng cô biết rõ là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đã không có khả năng.
Nếu đã không có khả năng, vậy thì không nên xảy ra chuyện gì cả.
“Lâm Bối, đã nói là chờ tôi trở về, bây giờ tôi trở về rồi thì em lại đối với tôi như vậy?” Đường Lăng lại ngắt lời cô.
Lúc này đây, rõ ràng là trong thanh âm của anh có thêm chút lạnh lẽo.
Đường Lăng là người thông minh, tất nhiên anh đã nhìn ra Lâm Bối muốn xa cách anh ngàn dặm.
Thân thể Lâm Bối run rẩy.
Đúng, là cô đã từng nói nhưng tình huống lúc đó cô thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện cho nên mới nói như vậy.
Bây giờ anh đã bình an mà trở về, sẽ không cần cô phải làm gì cả!
Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô nói với bản thân không được mềm lòng bởi vì cô không thể cho Đường Lăng cái gì cả.
Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô bây giờ thì cô cũng muốn phá bỏ, không thể sinh ra cho anh.
Thực sự là cô không thể cho Đường Lăng gì cả!
Cho nên chẳng thà quyết đoán chặt đứt hết thảy.
“Tôi đúng là đang đợi Anh Đường.” Lâm Bối âm thầm hít một hơi, lại mở miệng nói: “Đại vương tử phân phó tôi ở đây chờ Anh Đường.”
Giờ phút này, ý cười trên mặt Đường Lăng đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt anh cũng trở nên thân trầm lạnh lẽo, hai mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Là đại vương tử bảo em đợi ở đây? Ý của em là nếu đại vương tử không bảo em lại đây chờ thì em sẽ không chờ tôi?”
Khi Đường Lăng nói lời này, rõ ràng là thanh âm hơi khàn khàn, đôi mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Bối, trong con ngươi hàm chứa tình cảm sâu đậm, còn có một thứ khiến người khác kinh hãi phẫn nộ, tựa hồ chỉ cần Lâm Bối nói một chữ thôi là anh có thể đốt Lâm Bối thành tro bụi!
Anh không muốn ép cô nhưng anh không thể để cô cứ như vậy mà lùi bước!
Lâm Bối nhìn thẳng vào con ngươi Đường Lăng, trong lòng kinh hãi.
Cô hơi sợ Đường Lăng, từ lần đầu tiên gặp mặt thì cô đã sợ Đường Lăng, cô cũng không biết vì sao bản thân lại sợ anh.
Rõ ràng là lá gan của cô rất lớn, năm đó cô còn nhỏ như vậy, vừa mới tiến vào hoàng thất, vào thời điểm nhìn thấy quốc vương lần đầu tiên, khi đó sắc mặt của quốc vương thực sự không tốt, ánh mắt nhìn cô lúc ấy của quốc vương cũng rất đáng sợ.
Nhưng lúc đó cô cũng không có sợ, sau đó không ít người trong hoàng thất bắt nạt cô, cũng có không ít người muốn hại cô nhưng cô cũng chưa từng sợ.
Cô thật sự không biết tại sao lại sợ Đường Lăng, lại là loại sợ hãi từ đáy lòng không thể không chế được.
Cô tự nói với bản thân là không có gì phải sợ cả, Đường Lăng cũng sẽ không ăn thịt người, cô sợ anh làm gì chứ?
Hơn nữa, Lâm Bối biết rõ bản thân đang làm gì, cô phải duy trì khoảng cách với Đường Lăng, tuyệt đối không thể để hai người lại có liên hệ gì nữa cho nên cô phải quyết đoán, phải lạnh lùng.
Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh, cô nhìn Đường Lăng, khóe môi khẽ mở, chậm rãi nói: “Đúng vậy.”
Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này.
Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào..