Tất nhiên, biết được thái độ của Karoo sẽ càng có cách để đối phó.
Xem ra hôm nay sẽ có trò hay đây.
Hai người đứng ở cửa lập tức đi tới, lục soát trên người bọn họ nhưng không soát được gì cả.
Đường Lăng đi thẳng từ khách sạn qua, trên người không mang bất cứ thứ gì khác.
Nghiêm Vũ nghe theo anh ta, nên anh ta không dặn Nghiêm Vũ cũng không mang theo.
Điều khiến Đường Lăng ngạc nhiên là người đàn ông do Dương Tầm Chiêu cử đến cũng không mang vũ khí trên người, hơn nữa sau khi anh ta nói hắn cũng không phản kháng gì, cũng để mặc cho bọn kia lục soát.
Trong phòng, Karoo ngồi chính giữa, cửa phòng không đóng, đói diện với bên này nên Karoo có thể nhìn rõ mọi tình hình.
“Đại ca, bọn họ thật sự không mang theo vũ khí ư?” Người bên cạnh thấy không soát được gì trên người Đường Lăng thì rất kinh ngạc.
Karoo nheo mắt, nhìn Đường Lăng ngoài cửa, nhưng không nói gì.
“Anh nói xem tên Đường Lăng này rốt cuộc có ý gì? Hắn thật sự dám tới gặp anh?” Người đàn ông ngồi bên phải, tỏ ra rất hứng thú: “Tìm anh nói chuyện? Nói chuyện gì?”
“Chắc chắn là tới cầu xin đại ca chúng ta tha cho hắn.
So về vũ lực thì bọn hắn không vượt qua được chúng ta, ở nước R này chúng ta không có đối thủ.
Đại ca chúng ta mà ra tay thì không ai dám đấu, trước đây chúng ta công kích bọn hắn nhưng đã bao giờ dám đấu lại.
Giờ chắc chắn là tới cầu hòa.” Người vừa nói ban nãy vẻ mặt nịnh bợ, tâng bốc: “Đại ca, hắn tới cầu hòa thì chúng ta có đồng ý không?”
“Có thể bàn điều kiện trước, đợi hưởng được lợi chúng ta đánh cũng chưa muộn.” Karoo cười khẽ, hòa thì chắc chắn là không thể, hắn nhận được lệnh phải đối với tám gia tộc và Đường Lăng.
Về chuyện dùng thủ đoạn gì để đối phó, người phía trên không nói, vậy nên sẽ theo ý hắn, đây là điểm hắn thích nhất.
“Vẫn là đại ca sáng suốt.” Tên nịnh bợ tiếp tục nói.
“Đường Lăng không phải tay thô lỗ, tôi khuyên anh không nên bất cẩn.” Người ngồi bên phải hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tôi mà sợ hắn?” Karoo cười lạnh: “Cũng chỉ là một tên công tử nhà giàu quần là áo lượt, tôi xử hắn bằng một ngón tay.”Rõ ràng Karoo rất xem thường Đường Lăng.
Lần này là lần đầu Đường Lăng tới nước R giải quyết công việc, mấy năm nay anh ta không trực tiếp lộ diện quá nhiều vì chuyện của tám gia tộc, sản nghiệp và thế lực của Đường Lăng luôn ở trong bóng tối, che giấu tốt hơn Dương Tầm Chiêu nên người bên ngoài biết về anh ta không nhiều.
Bên ngoài kiểm tra xong, rốt cuộc bảo vệ cũng cho đi, Đường Lăng không chút nghi ngờ hay do dự, đi thẳng vào phía trong.
Mạnh Lâm nhìn theo mà run sợ nhưng đến lúc này rồi anh ta không thể khuyên Đường Lăng trước mặt người của Quỷ Vực Chi Thành, chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng xuống.
Gương mặt Đường Lăng lạnh nhạt, Nghiêm Vũ đi bên cạnh tuy có chút căng thẳng nhưng cũng không để lộ sự lo lắng, người đàn ông Dương Tầm Chiêu phái tới kia thì sắc mặt chưa từng thay đổi, lại càng lạnh lùng.
“Hoan nghênh cậu, cậu Đường.” Nhìn thấy Đường Lăng đi vào, Karoo mỉm cười nhưng vẻ mặt lại lộ rõ vẻ đắc ý.
Tuy miệng nói hoan nghênh nhưng hắn vẫn yên vị trên ghế.
Đường Lăng nhìn về phía hắn, sắc mặt không thay đổi, đi tới ngồi xuống trước mặt hắn.
Lúc đến anh ta đã tìm hiểu qua Karoo, đã biết được hắn trông như thế nào, cũng đã biết bây giờ đang ở địa bàn của bọn họ.
Karoo trước tới nay luôn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không tìm một tên giả mạo tới thay thế.
Đường Lăng đi tới trước mặt Karoo, mặt đối mặt với hắn, khóe môi hơi nhếch lên biểu lộ ý cười, nhìn vô cùng ôn hòa.
Là vẻ mặt ôn hòa khiến người khác không thể nảy sinh bất cứ phòng bị nào.
Karoo nhìn biểu cảm ôn hòa của anh ta, cười đầy chế giễu, quả nhiên là tên công tử này tới cầu hòa.
Bộ dạng lấy lòng lúc này chỉ khiến người ta coi thường.
Chỉ có điều, Karoo mới nghĩ ra một trò, thế nhưng Đường Lăng đột nhiên tiến về phía trước, không để cho anh ta phản ứng lại, súng trên người hắn đã bị Đường Lăng lấy mất.
Karoo giật mình, cười lạnh, Đường Lăng muốn dùng cách này để dọa hắn sao?
Quá nực cười, Karoo hắn đây dễ dọa?
Chỉ có điều Karoo vừa mới cười thì Đường Lăng đã đánh vào chân hắn, đau tới thấu xương, máu từ vết thương tuôn ra.
Tình thế này khiến cả căn phòng đều sợ đến ngây ngẩn, Đường Lăng đoạt vũ khí không khiến bọn họ bất ngờ nhưng chẳng ai ngờ anh ta lại khiến Karoo bị thương.
Sau khi định thần lại, người trong phòng muốn ra tay nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng đã có người nhanh hơn một bước.
Trong nháy mắt đó, năm tên đang đứng bên phải trong tay găm thêm một cái phi đao, năm tên bên trái còn lại cũng đều có vết máu ở cổ tay.
Những chuyện này đều xảy ra trong tích tắc, chỉ trong nháy mắt.
Công phu chỉ trong nháy mắt khiến mười người bị thương, hơn nữa còn bị thương ở tay.
Trong phòng nhất thời hỗn loạn, tất cả đều không thể ra tay được nữa.
Mặc dù không quay đầu nhìn nhưng Đường Lăng biết rõ ai đã làm, Nghiêm Vũ theo anh ta đã nhiều năm, anh ta biết rõ năng lực của Nghiêm Vũ, hắn chắc chắn không thể làm được.
Không nói tới Nghiêm Vũ, chính anh ta cũng không thể.
Quả nhiên là cao thủ trong dưới trướng Dương Tầm Chiêu.
Tay hắn lúc này toàn là vũ khí cướp được, mặt vẫn không một chút biểu cảm, hai mắt hắn hơi cụp xuống, không hề để mấy tên kia vào mắt.
Đương nhiên anh ta cũng không nhìn Đường Lăng, cũng không hề có ý tranh công, dường như những chuyện vừa rồi không phải do anh ta làm vậy.
Nghiêm Vũ hoàn hồn, vũ khí trong tay thả hay giữ đều không xong.
Nghiêm Vũ liếc nhìn người đàn ông yên lặng kia, vẻ mặt phức tạp không nói thành lời, đây mà là người sao? Đây đâu phải tốc độ của người thường?
Anh ta cảm giác như vừa ngủ mơ vậy.
Người này rốt cuộc là ai? Cậu Đường tìm hắn từ đâu?
Nghiêm Vũ cảm thấy sau này có hắn bên cạnh Đường Lăng, anh ta sẽ không phải làm việc nữa.
Mạnh Lâm ở ngoài nghe thấy tiếng động nhất thời loạn trí, anh ta đã nghĩ đến chuyện động tay động chân nhưng không nghĩ nhanh tới vậy, cậu Đường vừa mới đi vào...
Bọn họ đều không mang theo vũ khí, vậy tình hình bây giờ là thế nào.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Lâm là muốn mang người đi vào nhưng bên ngoài có rất nhiều người của Quỷ Vực Chi Thành, chúng lập tức ngăn Mạnh Lâm lại.
“Con mẹ nó...” Mạnh Lâm tức đỏ mắt, bình thường vẫn bình tĩnh để đối phó với những tên lỗ mãng, nhưng nếu Đường Lăng xảy ra chuyện thì hắn cũng không phải về nữa, vậy nên giờ phút này hắn không còn sợ điều gì.
Giờ phút này Mạnh Lâm không còn bình tĩnh hay lo lắng như lúc khuyên Đường Lăng, hắn chỉ muốn ra tay: “Để tao đánh chết lũ quỷ chúng mày, phải giết hết, anh em, lên!” Hắn ở nước R nhiều năm như vậy, vẫn luôn giữ hòa khí, cũng chưa từng đắc tội với ai.
Nếu có người cố ý khiêu khích, chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của công ty thì hắn sẽ nhịn hết.
Nhưng bây giờ chúng dám ra tay với Đường Lăng, hắn mà nhịn thì không phải là đàn ông.
“Sếp mạnh, chúng tôi không sao.” Trong phòng, Nghiêm Vũ nghe thấy vậy liền nói vọng ra.
Nhưng anh ta vẫn rất kinh ngạc vì phản ứng của Mạnh Lâm, không ngờ người nhìn ôn hòa như Mạnh Lâm lại có máu nóng đến như vậy.
Bên ngoài, Mạnh Lâm nghe thấy Nghiêm Vũ nói vậy thì sững lại, hắn định thần lại rất nhanh.
Nghiêm Vũ vẫn còn sống, nếu anh ta không có chuyện gì thì chắc chắn Đường Lăng vẫn bình an, lúc này hắn mới dần nhẹ nhõm.
Mạnh Lâm không biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng biết Đường Lăng không sao nên hắn cũng không vội nữa.
Hắn phất tay ra lệnh mấy người đi cùng dừng lại.
Trong phòng, Đường Lăng nắm súng vừa cướp được của Karoo trong tay, mũi súng hướng về giữa đầu hắn.
“Ra tay đi, có bản lĩnh thì ra tay xem.
Con mẹ nó tao cho mày một lá gan đấy, tao xem mày có dám không.” Karoo đã kịp định thần, mặc dù vết thương khiến hắn rất đau đớn nhưng vẫn kiêu ngạo như trước, hắn chắc mẩm Đường Lăng không dám giết mình.
“Karoo, mày ra tay với bọn tao ở nước R, thành chủ của chúng mày chắc là không biết đâu nhỉ.
Tao giết mày, nói không chừng hắn còn cảm ơn tao đấy.” Đường Lăng nhìn thẳng vào mắt Karoo, anh ta đang gạt hắn..