Mà vào lúc này, Đường Lăng cùng Nghiêm Vũ và người do Dương Tầm Chiêu phái đến đã lên xe, rời khỏi khách sạn.
Người đàn ông do Dương Tầm Chiêu cử đến kia vẫn luôn im lặng, ngoại trừ lúc trước nói chuyện với Đường Lăng thì sau đó không còn nói thêm một lời nào nữa.
Trước giờ Nghiêm Vũ luôn nghe theo dặn dò của Đường Lăng nên lúc này anh ta cũng giữ im lặng.
Trên xe lúc này không có Mạnh Lâm vì vậy không khí rất yên tĩnh.
Mạnh Lâm đã gửi địa điểm và thời gian cho Đường Lăng trước, lái xe là người bên này, nhưng hình như Mạnh Lâm không nói với lái xe nên anh ta không rõ tình hình.
“Cậu Đường, chúng ta đi đâu đây?”.
Vẫn là người lái xe mà tối qua đã đến đón Đường Lăng, anh ta nhận ra Đường Lăng, nhưng vẫn thấy kì lạ vì không thấy sếp Mạnh đi cùng, sau khi lên xe Đường Lăng chỉ bảo lái xe đi nên anh ta cũng không dám hỏi.
Đường Lăng nói với lái xe địa chỉ mà Mạnh Lâm gửi.
Lái xe sững người, nhìn Đường Lăng từ kính chiếu hậu, anh ta do dự một chút rồi mở miệng: “Cậu Đường, đây là địa bàn của Quỷ Vực Chi Thành.”
Đây là lái xe của Mạnh Lâm nên anh ta có thể hiểu rõ một số chuyện.
Nước R vốn đã loạn, người trong Quỷ Vực Chi Thành lại càng điên cuồng.
Bọn họ đều làm ăn đàng hoàng nhưng người của Quỷ Vực Chi Thành thì không.
Bọn họ nắm trong tay nhiều địa bàn ở nước R mà không phải ai cũng tùy tiện vào được, thậm chí cả người của Hoàng thất cũng có khi không thể vào.
“Ừ, tôi biết.” Đường Lăng tất nhiên hiểu được sự lo lắng của lái xe, quả nhiên là người bên cạnh Mạnh Lâm, rất giống anh ta.
Lái xe vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Đường Lăng và người đàn ông vừa nhìn đã khiến người ta e sợ bên cạnh, anh ta cố nén xuống những lời muốn nói.
Dù sao anh ta cũng chỉ là lái xe, không phải sếp Mạnh, chuyện này không đến phần anh ta phải nói.Chỉ là không thấy Mạnh Lâm nên trong lòng anh ta mới nghi hoặc, không hiểu rõ rốt cuộc tình hình hiện giờ là thế nào.
Vì trong lòng có tâm sự nên anh ta lái xe khá chậm.
“Tôi phải đến đó trước 11 rưỡi.” Đường Lăng lên tiếng nhắc nhở.
Hiện tại đã hơn mười giờ, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa, tốc độ lái xe thế này e là không kịp.
“Được, tôi biết rồi.” Anh ta lấy lại tinh thần, đạp ga tăng tốc.
Anh ta không biết chuyện gì nhưng sếp Mạnh rất tôn trọng và khách sáo với Đường Lăng, nên anh ta phải nghe theo lệnh của Đường Lăng.
Thật ra lúc rời khỏi khách sạn, Mạnh Lâm đã sắp xếp người theo sát đi sau bọn họ.
Đây là nước R, Mạnh Lâm không thể để Đường Lăng xảy ra chuyện gì ở đây được.
Trong khách sạn, Lâm Bối vẫn chưa vội rời đi, quay số gọi cho đại vương tử.
“Lâm Bối, có chuyện gì à?” Nhận được điện thoại của Lâm Bối, đại vương tử hơi ngạc nhiên, dù sao hôm qua Lâm Bối cũng nói muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
“Đại vương tử, rốt cuộc là hoàng thất có thái độ thế nào với chuyện của Đường Lăng?” Trước đó Lâm Bối từng nói sẽ không giúp Đường Lăng, cô cũng biết mình không có sức ảnh hưởng gì trong hoàng thất, nhưng bây giờ cô lại muốn làm gì đó.
Nếu cô ta muốn làm gì đó thì sẽ dốc hết sức để làm, vì thật ra cô ta vẫn có sức ảnh hưởng.
“Sao? Sao tự dưng lại hỏi chuyện này? À, tối qua em sắp xếp giúp Đường Lăng, là anh ta hỏi gì sao?” Đại vương tử không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lâm Bối, không phải không tin cô ta mà bình thường Lâm Bối rất ít khi chủ động hỏi những chuyện như thế này.
Vậy nên anh ta cho rằng là do Đường Lăng hỏi.
“Không, làm sao Đường Lăng hỏi mấy chuyện thế này được, em nhìn ra được anh ta không muốn hợp tác với hoàng thất thôi.” Lâm Bối dường như không hề ngập ngừng, nói ra câu đó rất tự nhiên.
Thật ra không tính là đang nói dối, cô nhìn ra được Đường Lăng không muốn dựa vào hoàng thất, ít nhất anh ta sẽ không đặt cược phần thắng lên hoàng thất.
“Đường Lăng không muốn hợp tác với chúng ta?” Nghe Lâm Bối nói vậy đại hoàng tử có phản ứng khá mạnh.
“Hiện tại anh ta đã đối đầu với Karoo rồi, không hợp tác với chúng ta thì làm sao chống lại Karoo.”
Đại vương tử hơi dừng lại một chút “Anh ta nghĩ thế nào vậy?”
“Ai mà biết, nhưng tên cao ngạo kia không muốn hợp tác với chúng ta thì cũng bình thường, hơn nữa anh ta rõ ràng cũng không quá tin tưởng em đâu.” Lời Lâm Bối nửa thật nửa giả.
Cũng vì vậy mà không nghe ra được điểm bất thường.
“Em nói Đường Lăng không tin chúng ta, có phải anh ta đã nói gì với em không?” Phía bên này điện thoại, đại hoàng tử im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói.
“Anh ta không nói gì, con người anh ta giảo hoạt như thế, sao có thể nói gì với em.” Lúc nói câu này Lâm Bối nghĩ tới những lời mà Đường Lăng trước đây đã nói với cô ta thì hơi chột dạ, nhưng đại hoàng tử chắc chắn không nhận ra được.
“Thật ra đừng nói là anh ta không tin tưởng hoàng thất, lần này em cũng không tin tưởng thái độ hợp tác của hoàng thất, quốc vương sẽ đứng về phía Đường Lăng, sẽ ủng hộ anh ta sao?” Lâm Bối nói rất tự nhiên, nhưng cũng có ý thăm dò trong đó.
Trước đó do ốm nghén nặng mà chưa từng mở lời, không bàn chuyện hoàng thất, nên cô ta không biết những chuyện trước đây của Đường Lăng, cũng không rõ rốt cuộc hoàng thất có thái độ như thế nào với chuyện của anh ta.
Lâm Bối hiểu rõ hiện tại cô ta hỏi như vậy sẽ hơi đột ngột nên không thể hỏi quá rõ ràng được.
Nghe cô ta nói, Đại vương tử hơi trầm mặc.
Lâm Bối cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi.
“Thật ra anh đã có đề nghị với quốc vương về chuyện này, anh rất rõ thế lực cũng như năng lực của Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng, anh tin bọn họ sẽ không thua bọn người trong Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa Karoo thực sự quá đáng, phải dạy cho anh ta một bài học.” Đại vương tử không giấu diếm gì với Lâm Bối, rất tin tưởng cô ta.
“Vậy nên quốc vương cũng không đồng ý, hoặc quốc vương muốn em ra tay, muốn quan sát rồi mới quyết định xem nên đứng về bên nào?” Lâm Bối lập tức hiểu ý của Đại vương tử, cô ta cười lạnh, đây chính xác là tác phong của quốc vương.
Xem ra cô ta vẫn đánh giá cao quốc vương.
Cô ta vốn muốn chiêu đãi Đường Lăng, nhưng quốc vương đã quyết định xong xuôi, quyết đứng về phía anh ta.
“Xem như chuyện là như vậy đi.” Đại vương tử không hề giấu diếm với Lâm Bối.
“Nhưng anh tin là mình với Đường Lăng có thể đàm phán chuyện này, đến lúc đó anh sẽ nói chuyện tiếp với quốc vương, quốc vương sẽ đồng ý.”
“Đồng ý chuyện gì? Đồng ý đứng về phía Đường Lăng?” Lâm Bối ngắt lời Đại vương tử.
“Cho dù hiện tại đã đồng ý đi chăng nữa, ông ta có bảo đảm sau này sẽ không đổi ý, sẽ không giúp Karoo đối phó với Đường Lăng không?”
“Vậy nên chuyện này phải bàn với Đường Lăng, chỉ cần đàm phán được điều kiện này thì chắc là không có vấn đề gì.” Nghe ra được ý của Lâm Bối, giọng của Đại vương tử trầm xuống một chút.
“Điều kiện? Điều kiện gì vậy?” Lâm Bối cười lạnh lên tiếng, “Nói trắng ra là muốn Đường Lăng chấp nhận một số điều kiện cướp bóc, để anh ta nhượng bộ đưa một ít phần lợi về cho hoàng thất.”
Giờ thì Lâm Bối đã hiểu rõ ý của quốc vương, quốc vương lấy được gì tốt bên phía Karoo nên muốn thông qua chuyện lần này mà xuống tay với Đường Lăng.
Đại vương tử lại yên lặng, lần này anh ta cũng không biết phải nói gì.
“Anh cả, anh thấy Đường Lăng ngu, hay là Dương Tầm Chiêu ngu?” Lâm Bối cười lạnh.
Người trong hoàng thất chỉ muốn hưởng lợi, nhưng chiếm được của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu đâu dễ.
Chẳng trách trước yến tiệc hôm nay Đường Lăng lại đi gặp Karoo.
Hiện tại cô ta không thể không phục mưu kế của Đường Lăng.
“Đương nhiên là anh biết họ rất giỏi nên mới không đưa ra điều kiện quá đáng.
Nhưng anh muốn bọn họ phối hợp đánh Karoo tan tác một trận.” Đại vương tử không phải người hồ đồ, hơn nữa tiếp xúc với Dương Tầm Chiêu không chỉ mới một lần nên đã quá hiểu năng lực của anh ta.
Mặc dù lần này Dương Tầm Chiêu không ra tay nhưng cũng không thể xem thường Đường Lăng.
Lâm Bối nghe vậy thì sắc mặt dịu lại, xem ra đại vương tử vẫn còn có chừng mực.
“Nhưng như em nói ban nãy, Đường Lăng vốn không tin chúng ta, vậy có phải rất khó đàm phán chuyện hợp tác không?” Đại vương tử không nắm chắc chuyện này, vả lại anh ta thực sự muốn lợi dùng chuyện lần này, lợi dụng Đường Lăng để đối phó với Karoo.
“Khả năng hợp tác không lớn đâu.” Lâm Bối nói thẳng, hiện tại Đường Lăng đã đi gặp Karoo, nếu lần này đi anh ta giải quyết được vấn đề thì còn ai ủng hộ hoàng thất..