Nhưng Đường Lăng vẫn đánh giá thấp Trác Hiểu Lam, hoặc là nói Đường Lăng đánh giá thấp sự độc ác và máu lạnh của Trác Hiểu Lam, Đường Lăng không ngờ tới Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng Hàn Nhã Thanh.
Đường Lăng càng không ngờ Trác Hiểu Lam muốn lấy mạng của Hàn Nhã Thanh nên thậm chí không quan tâm đến tính mạng của Trác Thanh.
“Cậu đừng quá sốt ruột, Trác Thanh và Nhã Thanh đi chung, Trác Hiểu Lam không dám làm bậy.
” Đường Lăng biết trong lòng Dương Tầm Chiêu nóng như lửa đốt, anh ta cũng sốt rột, nhưng anh ta nghĩ Dương Tầm Chiêu đang lái xe trên đường, Đường Lăng sợ Dương Tầm Chiêu quá sốt ruột sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Lăng an ủi Dương Tầm Chiêu, đương nhiên anh ta cũng thật sự nghĩ như thế.
Điện thoại bên kia Dương Tầm Chiêu không trả lời, anh im lặng một lát mới nặng nề ừ một tiếng, Dương Tầm Chiêu cũng hy vọng như thế, hy vọng Trác Thanh ở đó thì Trác Hiểu Lam nhẹ tay một chút.
Nhưng tốc độ lái xe của Dương Tầm Chiêu không hề giảm đi, ngược lại càng nhanh hơn, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng chạy đến đó.
Đường Lăng cúp máy xong thì cũng chạy qua đó.
Mà lúc này trong biệt thự ở vùng ngoại thành, mấy người Hàn Nhã Thanh đã thành công tìm thấy phòng phẫu thuật.
“Ở chỗ này, quả nhiên là ở đây.
” Trác Thanh nhìn thấy phòng phẫu thuật thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta biết nếu không tìm thấy ba Viên Ngữ thì Viên Ngữ chắc chắn còn phải chịu sự khống chế của Trác Hiểu Lam, anh ta không muốn chuyện đó xảy ra.
Trác Thanh nhanh chóng đi đến cửa phòng phẫu thuật, định mở cửa ra, nhưng sắc mặt của Hàn Nhã Thanh lại hơi thay đổi: “Chờ một chút.
”
“Sao vậy?” Trác Thanh khó hiểu, nhưng vẫn dừng động tác, có chút mờ mịt nhìn cô.
“Có bom.
” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh dừng lại trên kệ, trên kệ đặt mấy chậu hoa, còn có hai đôi dép lê.
“Bom?” Trác Thanh nghe thấy bom thì sắc mặt cũng thay đổi, anh ta nhìn theo ánh mắt Hàn Nhã Thanh về phía cái kệ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường: “Bom ở đâu?”
Cố Ngũ nghe thấy có bom, sắc mặt cũng lập tức cứng lại, nhưng anh ta quan sát một chút cũng không phát hiện gì giống như Trác Thanh.
Hàn Nhã Thanh đi đến trước kệ, di chuyển chậu hoa ở giữa qua một bên, lộ ra khung đỡ phía dưới, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì khác thường, không có gì khác với kệ bình thường.
Hàn Nhã Thanh dùng tay đè lên, bởi vì tay cô vừa tiếp xúc, khung đỡ vốn bình thường lại đột nhiên thay đổi, lóe lên mấy chấm sáng màu đỏ.
Trác Thanh và Cố Ngũ nhất thời choáng váng, bom này quá kín đáo rồi? Bọn họ thật sự không phát hiện ra.
Sở dĩ Hàn Nhã Thanh phát hiện ra bởi vì thứ nhất cô ta quan sát rất kỹ, thứ hai Sở Bách Hà nghiên cứu thứ đồ chơi này, Sở Bách Hà nghiên cứu bom thì loại tiên tiến nhất thế giới.
Bình thường Sở Bách Hà nghiên cứu ra bom mới thì sẽ đưa cho cô xem trước, Sở Bách Hà cũng sẽ nói cho cô biết thông tin về bom đó, bao gồm cách dùng như thế nào, cũng cách phát hiện bom được giấu đi ra sao.
“Có người cài bom trong chính nhà của mình, điên rồi sao?” Cố Ngũ trợn tròn mắt, người kia cài thứ đồ chơi này trong chính biệt thự của mình, không sợ xảy ra sơ sót gì nổ chết mình sao?
“Bà chủ, bom này không phải nhắm vào chúng ta, chúng ta chỉ vừa đến đây, đối phương không thể cài bom nhanh như vậy đúng không??” Cố Ngũ có chút khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Ừ, không phải nhắm vào chúng ta mà là nhắm vào người bên trong, bom này đã được cài từ rất lâu.
” Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn phòng bệnh, ý của cô rất rõ ràng.
Ngày hôm qua Trác Hiểu Lam nghe lén đã nảy sinh lòng tham, nhưng bom này đã được cài từ rất lâu.
“Trác Hiểu Lam đã chuẩn bị rất tốt, cô ta chuẩn bị giết chết ba Viên Ngữ bất cứ lúc nào.
” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Trác Thanh, trong lòng có chút đau lòng cho cậu hai Trác, có một người chị như Trác Hiểu Lam như vậy, cậu hai Trác thật sự có chút thê thảm.
Trác Hiểu Lam chẳng những cố chia rẽ Trác Thanh và Viên Ngữ mà còn giữ ba Viên Ngữ ở đây để khống chế, vẫn luôn khống chế Viên Ngữ, hơn nữa Trác Hiểu Lam còn chuẩn bị giết chết ba Viên Ngữ bất cứ lúc nào.
Rõ ràng Trác Hiểu Lam chuẩn bị những thứ này để nhắm vào Trác Thanh, lỡ Trác Thanh phát hiện ra sự thật, Trác Hiểu Lam có thể nổ tung chỗ này, không có ai làm chứng.
Không thể không nói Trác Hiểu Lam thật sự quá độc ác.
“Chị ấy đúng là chuyện gì cũng làm được.
” Trác Thanh đương nhiên hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, lúc này hai mắt của anh ta lạnh lẽo, cũng có chút khủng bố.
Trác Thanh cũng không ngờ Trác Hiểu Lam đối xử với anh ta như thế.
“Bà chủ, tình huống hiện tại thế nào? Làm sao bây giờ? Có cần rút lui hay không?” Vẻ mặt của Cố Ngũ nghiêm túc, rốt cuộc là nguyên nhân gì cũng không quan trọng, anh ta chỉ biết anh ta không thể để bà chủ xảy ra chuyện, nếu bà chủ xảy ra chuyện gì thì lão đại sẽ phát điên.
“Bom vẫn chưa được kích hoạt.
” Hàn Nhã Thanh đã từng nhìn thấy loại bom này ở chỗ Sở Bách Hà, cho nên cô biết rất rõ, cô hơi dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng bom này có thể được kích hoạt từ xa, trong phạm vi một kilomet có thể kích nổ.
”
“Khi kích hoạt bom thì sau bao lâu sẽ nổ?” Cố Ngũ nhìn quả bom, thầm thở dài một hơi, anh ta muốn biết đến lúc đó bọn họ có bao nhiêu thời gian chạy thoát.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn về phía Cố Ngũ, vẻ mặt phức tạp, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Lập tức.
”
Bom này không có thời gian đếm ngược, chỉ cần người kia ở trong phạm vi một kilomet thì có thể lập tức kích nổ bom, không có giới hạn thời gian.
“Nói cách khác nếu bên kia muốn giết chúng ta thì hoàn toàn có thể khiến chúng ta nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong lúc chúng ta không biết, không phát hiện ra sao?” Cố Ngũ không nhịn được hít sâu một hơi, khóe môi cũng không nhịn được giật giật, anh ta quản lý Diêm Môn nhiều năm như vậy, gặp qua biết bao sóng to gió lớn, hiện giờ anh ta đối mặt với tình huống này cũng phải hoảng sợ,
“Có thể nói như vậy.
” Hàn Nhã Thanh gật đầu, tán thành với lời anh ta nói.
Sự thật cũng là như thế, không thể không nói thủ đoạn của Trác Hiểu Lam đúng là rất lợi hại.
“Mẹ nó, đúng là quá độc ác, thật là biến thái.
” Cố Ngũ không nhịn được nói tục.
Không phải Trác Hiểu Lam là bác sĩ sao? Bình thường có vẻ khẩu phật tâm xà, không nghĩ tới lại tàn nhẫn, biến thái như thế.
“Có lẽ chị ấy sẽ không kích nổ bom, dù sao tôi còn ở chỗ này.
” Sắc mặt của Trác Thanh cũng thay đổi, nhưng anh ta nghĩ đến chuyện cho dù thế nào thì anh ta cũng là em trai ruột của Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam tàn nhẫn thế nào cũng không thể kích nổ bom nổ tung anh ta thành mảnh nhỏ đúng không?
“Đúng rồi, cậu hai Trác là em trai ruột của cô ta, em trai của cô ta còn ở đây, cô ta chắc chắn sẽ không kích nổ bom.
” Cố Ngũ nghe Trác Thanh nói thì thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trác Hiểu Lam biến thái thế nào cũng không thể không quan tâm sự sống chết của em trai mình đúng không?
“Trác Hiểu Lam hận tôi.
” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Trác Thanh, cô ta nói vô cùng chắc chắn, tuy rằng Trác Hiểu Lam không thể hiện sự thù hận lên mặt cô ta, nhưng Hàn Nhã Thanh biết trong lòng Trác Hiểu Lam rất hận mình.
Trác Thanh hơi giật mình, khóe môi giật giật, nhưng không phản bác lại, anh ta biết rõ Trác Hiểu Lam, nếu Trác Hiểu Lam thích Dương Tầm Chiêu thì với tính ách của cô ta sẽ rất hận Hàn Nhã Thanh.
“Anh cảm thấy tình cảm của cô ta đối với anh có thể nhấn chìm sự thù hận của cô ta đối với tôi sao?” Giọng Hàn Nhã Thanh rất nhẹ, nhưng lại làm cho cả người Trác Thanh đột nhiên chấn động.
Trác Thanh rất muốn phủ nhận, nhưng trong lòng Trác Thanh biết rõ tình cảm của Trác Hiểu Lam đối với anh ta không nhiều, nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không cứng rắn chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không ép Viên Ngữ tự sát.
“Bà chủ, chúng tôi phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không thể kéo dài thêm.
” Cố Ngũ là người thông minh, Cố Ngũ thông qua cuộc nói chuyện của Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh thì hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Trác Hiểu Lam là tên biến thái, tên biến thái kia hận bà chủ nhà anh ta, tên biến thái kia muốn giết bà chủ nên rất có thể bỏ mặc em trai ruột của mình.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngũ nhìn thấy tên biến thái như thế, thật là quá đáng sợ, quá khủng bố, cho nên bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi.
Phòng phẫu thuật ở phía trước, ba Viên Ngữ ở trong đó, Trác Thanh không thể nào rời đi được.
Hàn Nhã Thanh cũng không thể không quan tâm ba Viên Ngữ, cô đến gần cửa sổ nhỏ trên cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, sau đó cô thấy một ông lão đang ngồi trên giường xem tivi, có lẽ người trong phòng bệnh là ba Viên Ngữ.
.