Rốt cuộc là vì lý do gì mới khiến cô làm như vậy?! Quyết tuyệt như vậy!?
“Được, em sẽ điều tra rõ ràng.” Trác Thanh thầm thở ra một hơi, giọng nói đã trở nên trầm hơn rất nhiều.
Vì trước đây chứng cứ xác thực, mà Viên Ngữ cũng chính miệng nói không yêu anh ta nên anh ta không nghi ngờ gì.
Bao năm qua anh ta vẫn luôn trốn tránh, chưa từng điều tra chuyện này.
Nếu bây giờ phát hiện nhiều chỗ đáng ngờ như vậy thì anh ta đương nhiên phải điều tra rõ ràng.
Có thể là năm đó anh ta thật sự hiểu lầm cô.
“Trác Thanh, đừng manh động, có vài chuyện không thể gấp được.
Dù chuyện năm đó do ai làm thì người đó nhất định không đơn giản.” Đường Lăng không yên tâm dặn dò anh ta.
Anh sợ Trác Thanh xúc động dẫn đến manh động, đến khi đó lại không hay.
“Anh cứ yên tâm, em biết phải làm thế nào.” Trác Thanh nghe thấy lời Đường Thanh nói thì hơi trầm giọng đáp lại.
Cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, đồng thời nhận rõ tầm nghiêm trọng của việc này.
Anh ta biết hiện giờ bản thân thật sự không nên hành động theo cảm tính, nhất định không thể để người khác lừa bịp như tám năm trước nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Trác Thanh khá là rối rắm.
Chuyện này đã trôi qua tám năm, tám năm này anh ta vẫn luôn trốn tránh, cố lơ đi chuyện xảy ra trong cuộc sống của Viên Ngữ, tránh né mọi chuyện có liên quan đến cô, càng từ chối nhắc đến chuyện xưa.
Anh ta cho rằng sự thật năm đó giống như những gì anh ta nhìn thấy.
Nhưng mà anh ta không ngờ tới những gì anh ta thấy tận mắt kia chưa chắc đã là thật.
Anh cả không tra ra Lý Kiệt, đây chính là sơ hở lớn nhất của chuyện này, dù sao thì năm đó rõ ràng là Viên Ngữ và Lý Kiệt là một cặp.
Chuyện đã qua tám năm, bây giờ anh ta lật lại điều tra đương nhiên sẽ tốn chút thời gian.
Thời gian dài như vậy, sợ rằng có vài việc đã bị che giấu không còn dấu vết, nếu không thì anh cả đã điều tra ra gì đó rồi.
Bây giờ anh ta mới điều tra, e rằng không dễ dàng tra được manh mối.
Nhưng dù là vậy anh ta vẫn phải làm, nhất định phải điều tra rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trác Thanh đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, do Đường Lăng gửi tới – “Tôi điều tra được một chuyện, không biết có liên quan đến chuyện năm đó hay không.
Ba của Viên Ngữ mất vào tháng 9 tám năm trước.”
Rõ ràng là Đường Lăng nhớ ra chuyện này nên thông báo luôn cho Trác Thanh biết.
Trước nay anh không làm chuyện vô ích, nếu anh đã gửi tin nhắn này cho Trác Thanh, chứng tỏ anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện năm đó.
Sau khi Trác Thanh đọc xong tin nhắn, anh ta bỗng chốc cứng đờ người, tháng 9 của tám năm trước?
Năm đó chuyện kia xảy ra vào cuối tháng 8, tức là sau khi anh ta và Viên Ngữ chia tay không bao lâu thì ba của cô mất.
Nhưng khi đó anh ta không hề nghe Viên Ngữ nói ba cô bị bệnh gì.
Trác Thanh suy nghĩ một lát, vẫn bấm gọi lại cho Đường Lăng: “Lý do?”
“Bệnh viện ghi chép lại là do tai nạn xe cộ, không cấp cứu thành công nên chết.
Năm đó ông ta chết trên đường đi cấp cứu, không hề nhập viện nên không có nhiều thông tin, bác sĩ cũng không viết tỉ mỉ trên bệnh án.
Tôi chỉ điều tra được vậy thôi.” Đường Lăng thấy Trác Thanh gọi lại hỏi cố là biết anh nghi ngờ đúng, chỉ là chuyện anh điều tra được thật sự không nhiều.
“Anh cả, anh đang nghi ngờ gì?” Giọng nói hiện giờ của Trác Thanh có hơi khàn khàn.
Anh ta đột nhiên phát hiện hình như có rất chuyện tám năm trước anh ta không hề hay biết.
“Viên Ngữ xuất thân nông thôn, quê quán cách thành phố A rất xa, nên ba cô ta không thể nào sống ở thành phố A được.
Cho dù là ông ta vừa khéo lên thành phố thăm con gái, sau đó bị tai nạn xe cộ, vậy thì chuyện này cũng quá trùng hợp.
Hơn nữa tôi đã bảo Tào Du điều tra toàn bộ tai nạn xe cộ báo cảnh sát xảy ra trong thành phố vào ngày hôm đó, không hề có tên ba của Viên Ngữ.
Một vụ tai nạn lớn như vậy mà đôi bên đều không báo cảnh sát? Không hợp lẽ thường.” Đường Lăng phân tích những manh mối anh điều tra được.
Chuyện này quá trùng hợp, hơn nữa không hợp lý, nhất định là có vấn đề.
“Cậu là bác sĩ, cậu hiểu rõ lĩnh vực này nhất.
Nếu còn thắc mắc gì có thể đến bệnh viện điều tra thử, có lẽ sẽ phát hiện ra tin tức hữu dụng.” Đường Lăng có thông minh đến đâu cũng không hiểu những chuyện liên quan đến y học.
Thế nên dựa vào tài liệu bệnh viện cung cấp, anh chỉ nhìn ra vấn đề mặt ngoài.
Nhưng Trác Thanh lại khác, là một bác sĩ xuất sắc tài năng, nếu có vấn đề gì anh ta nhất định phát hiện được.
“Được, em sẽ điều tra ngay, anh gửi tên bệnh viện cho em đi.” Trác Thanh thoáng giật mình, vấn đề càng nhiều càng chứng tỏ chuyện năm đó có chỗ kỳ lạ.
Thế nên, anh ta nhất định phải tra rõ.
Trác Thanh lại cúp điện thoại.
Lần này anh ta không chìm đắm trong đau thương nữa mà nhanh chóng đứng dậy.
Sau khi thấy tên bệnh viện Đường Lăng gửi tới thì lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện cấp một, Viên Ngữ đang ngồi trong phòng làm việc.
Sau khi nhận cuộc gọi của Trác Thanh, cô thật sự cảm thấy không khỏe.
Bên ngoài còn có rất nhiều người bệnh đang chờ cô khám, chờ cô chữa bệnh, nhưng với trạng thái hiện giờ của cô không thể nào khám bệnh cho họ được.
Thế nên Viên Ngữ không gọi người bệnh tiếp theo vào khám.
Đúng lúc này, trong ngăn kéo của cô truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông này, Viên Ngữ chợt run người.
Đó không phải tiếng chuông điện thoại của cô vì điện thoại của cô đang ở ngay trên bàn.
Đó là một cái điện thoại khác, mà kẻ biết số điện thoại này chỉ có duy nhất một người, người kia.
Viên Ngữ không muốn nghe điện thoại của người này, nhưng cô biết cô không thể không nghe.
Cô mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, thậm chí còn không phải dãy số gọi cho cô vào hôm qua.
Cô biết trước nay người này làm việc cẩn thận, không lộ sơ hở.
Một khi đã làm chuyện gì thì nhất định không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cái điện thoại này do một người bệnh đến khám hôm qua đưa cho cô.
Lúc cô nhận được nó cô đã cứng đơ người, mà ngay lúc đó, cô đã đoán được là người kia.
Vì tám năm trước người kia cũng dùng cách này liên lạc với cô.
Hôm qua khi cô nhận được điện thoại, lòng cô bỗng trở nên nặng nề.
Vì cô hiểu rõ, người kia tìm cô nhất định không phải chuyện tốt lành gì, vẫn luôn là vậy!!
Nhưng cô không thể không nhận điện thoại.
Sau khi người bệnh rời khỏi, cô lập tức nhận được cuộc gọi tới, người đó bảo cô trả hết những bức thư Trác Thanh viết cho cô lại cho anh ta.
Lúc đó cô cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu người kia muốn làm gì.
Nhưng người kia cũng không giải thích gì, chỉ bảo cô làm theo là được.
Đây là tác phong nhất quán xưa nay của người này!!.