Cậu hai Trác vốn đã đầy bụng lửa giận, lại nghe thấy câu này của cô, anh thật sự muốn ném điện thoại ra ngoài! Nhưng cậu hai Trác vẫn cố kìm chế, nghĩ đến những lời Đường Lăng nói lúc trước, anh ấy nói đã tra rõ mọi chuyện về Viên Ngữ nhưng không phát hiện ra điều bất thường.
Với năng lực của Đường Lăng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể không tra ra.
“Vậy cô nói cho tôi biết, máy nghe lén đó từ đâu ra? Ai đưa cho cô?” Cuối cùng cậu hai Trác cũng phát hiện ra vấn đề, thật ra đây mới là câu hỏi mấu chốt nhất.
“Tôi không biết gì cả.” Cơ thể cứng ngắc của Viên Ngữ không khỏi run lên, cô hiểu ý anh, anh muốn cho cô cơ hội giải thích nhưng cô thật sự không thể nói.
“Máy nghe lén không phải cô tự mua, nếu cô tự mua thì Đường Lăng không thể không tra ra, vậy nên rốt cuộc là ai đã đưa cho cô?” Cậu hai Trác nhận ra vấn đề này không hề đơn giản, nếu Đường Lăng muốn tra thì với khả năng của Viên Ngữ không thể che giấu.
“Tôi nói rồi, tôi không biết gì cả.” Viên Ngữ vẫn nói câu đó, không biết gì cả vì cô không thể nói.
“Viên Ngữ, rốt cuộc cô đang bao che cho ai? Cô đang bảo vệ ai?” Cậu hai Trác hiển nhiên đã tức giận, nhưng dù vậy anh vẫn muốn cho cô một cơ hội giải thích.
Chỉ cần cô nói ra sự thật.
“Cậu hai Trác, tôi thật sự không có gì để nói.
Không phải vừa nãy anh nói Đường Lăng đã điều tra tôi rồi đó sao? Nếu Đường Lăng đã không tra được thì tôi càng không có gì để giải thích.
Nếu anh có gì nghi ngờ thì các anh có thể tự tra lần nữa.” Viên Ngữ thật sự không muốn bảo vệ người đó, cô hận người đó nhưng cô lại không thể không bao che cho người đó.
Quả thực người đó làm việc rất cẩn trọng, ngay cả Đường Lăng cũng không phát hiện ra dấu vết.
Câu này của Viên Ngữ cũng coi như một lời nhắc nhở, cô không thể nói nhưng cô hy vọng Đường Lăng sẽ điều tra lần nữa, đến lúc đó nếu Đường Lăng tự điều tra thì sẽ không liên quan gì đến cô.
“Được lắm Viên Ngữ, cô được lắm.” Lúc này cậu hai Trác cũng hoàn toàn nhận ra không thể hỏi được gì từ miệng Viên Ngữ, người phụ nữ này cố chấp, cứng đầu đến mức nào, anh là người rõ nhất.
Đúng như Viên Ngữ nói, chi bằng anh tự điều tra.
Nước mắt đã ngưng lại trong mắt Viên Ngữ, nước mắt không ngừng tụ lại, cuối cùng không tự chủ được chảy xuống, Viên Ngữ sợ mình khóc thành tiếng, sợ bị Trác Thanh nghe thấy nên đã cúp máy.
Cậu hai Trác nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng hơi mờ mịt, anh không ngờ Viên Ngữ lại cúp điện thoại của anh, rốt cuộc người phụ nữ này có trái tim không?
Cuộc gọi này anh không hỏi được gì, cuối cùng lại bị ôm đầy một bụng lửa giận, người phụ nữ này vẫn khiến người khác phải giận như trước, không, còn khiến người khác giận hơn.
Anh cả điều tra cô cũng không phát hiện ra vấn đề gì, anh tin năng lực của anh cả, nhưng vừa nãy cô không phủ nhận, mặc dù cô cũng không trực tiếp thừa nhận nhưng anh có thể cảm nhận được cô biết điều gì đó, nhưng cô lại không nói gì.
Rốt cuộc cô đang bao che cho ai?
Cậu hai Trác cảm thấy người Viên Ngữ đang bao che chính là người đứng sau giở trò quỷ.
Tại sao Viên Ngữ phải bao che cho người đó?
Hơn nữa nếu thật sự có người đó thì tại sao anh cả không tra ra được?
Xem ra chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ.
Sau khi định thần lại, cậu hai Trác lại gọi cho Đường Lăng: “Anh cả, em không hỏi được gì nhưng em cảm thấy hình như cô ấy biết gì đó, vậy nên anh hãy điều tra lại đi, điều tra rõ ràng có lẽ sẽ có phát hiện mới.”
“Thế nào? Nói chuyện không vui à?” Đường Lăng nghe thấy kết quả từ Trác Thanh không thất vọng lắm, mà ngược lại còn nói đùa: “Trác Thanh, em thật sự không biết dỗ con gái.”
“Tại sao em phải dỗ? Em gọi để chất vấn chuyện hôm qua mà.” Sắc mặt Trác Thanh thoáng chốc thay đổi, gân cổ lên đáp lại.
“Tôi đã điều tra Viên Ngữ nhưng không phát hiện điều gì bất thường, vậy nên chắc chắn Viên Ngữ không có vấn đề gì, em chất vấn như vậy người ta không giận mới lạ.” Đường Lăng nghe thấy lời Trác Thanh không khỏi thầm lắc đầu.
“Nhưng em thấy cô ấy biết chuyện này, có thể không phải cô ấy lén bỏ máy nghe lén voà nhưng chắc chắn cô ấy biết ai cho vào.
Nhưng cô ấy không nói mà lại bảo vệ người đó.” Khi cậu hai Trác nói lời này, có cảm giác cắn răng nghiến lợi.
Rốt cuộc cô đang bảo vệ ai?
Là ai có thể khiến cô bảo vệ như vậy?
“Anh nghĩ chắc chắn trước đó Viên Ngữ không biết trong túi tài liệu có máy nghe lén, vậy nên chuyện này hẳn là không liên quan đến Viên Ngữ.” Đường Lăng tin vào điều mình tra được, anh cũng tin trực giác của mình, Viên Ngữ không phải người giỏi bày mưu tính kế.
“Nhưng cô ấy biết là ai mà không nói.” Đây là điều cậu hai Trác tức giận nhất, anh tức vì Viên Ngữ giấu mình, càng tức vì Viên Ngữ bảo vệ người khác.
“Em nói đúng, Viên Ngữ biết người đó là ai nhưng không nói, chúng ta có thể tự điều tra lại.
Chỉ cần tra ra hôm qua ai bảo Viên Ngữ đi trả thư cho em thì anh nghĩ chúng ta cũng gần như có thể tìm ra người đó.” Đường Lăng đã có kế hoạch cho vấn đề này.
“Bây giờ anh đang điều tra hôm qua Viên Ngữ đã liên lạc với ai hay đi gặp ai.
Nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, phải nói rằng kẻ đứng sau này ẩn nấp rất kỹ.” Khi Đường Lăng nói câu này, lông mày không khỏi khẽ cau lại: “Người đó chắc chắn rất thông minh, hơn nữa rất hiểu chúng ta.”
“Anh cả, câu này của anh có ý gì? Có phải anh đã nghi ngờ người nào rồi không?” Cậu hai Trác hiển nhiên là sững sờ, nghe giọng điệu của anh cả có phải đã nghi ngờ người nào rồi không?
“Vẫn chưa, vậy nên còn cần điều tra.” Mắt Đường Lăng hơi híp mắt, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Dù kẻ đó lợi hại đến đâu anh cũng phải lôi ra bằng được, dù đó là ai anh cũng sẽ không tha.”
“Đó là đương nhiên, dù kẻ đó là ai cũng không thể bỏ qua.” Cậu hai Trác cũng đã bình tĩnh lại, trong giọng nói có chút lạnh lùng âm trầm, dám tính kế sau lưng anh, tính kế nhà họ Đường, anh sẽ không tha cho người đó.
“Trác Thanh, tại sao năm đó em lại chia tay Viên Ngữ?” Đường Lăng chuyển chủ đề.
Cậu hai Trác ngẩn người, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, câu hỏi này là nỗi đau lớn nhất đối với anh.
Tám năm nay anh đã dồn hết tâm sức vào công việc, cả ngày lẫn đêm anh đều ở trong phòng phẫu thuật, anh không cho mình thời gian để nghĩ..