Anh ta không cho phép bất luận kẻ nào làm hại Thanh Thanh, tuyệt đối không được!
Việc Viên Ngữ đưa máy nghe lén cho Trác Thanh nhất định phải điều tra, vậy nên anh ta phải làm rõ chuyện này.
Trác Thanh càng nghe những lời này của Đường Lăng càng cảm thấy áy náy, xem ra anh ấcả đã biết.
Chắc anh ấy đã xem camera giám sát của bệnh viện, anh ấy nóng lòng đi kiểm tra như vậy cho thấy việc này rất nghiêm trọng, cấp bách, vừa nãy anh không nên nói dối anh cả.
“Vâng.” Giờ phút này đương nhiên Trác Thanh không thể giấu nữa, đương nhiên Trác Thanh cũng không giải thích quá nhiều, đã gây ra hậu quả ngày hôm nay, anh không thể nói là mình không biết chuyện này.
“Anh cả, có cần em làm gì không?” Giọng Trác Thanh trầm thấp rõ ràng, lỗi là do anh gây nên, bây giờ anh cần nghĩ cách bù đắp.
“Em chia tay Viên Ngữ cũng nhiều năm rồi phải không?” Đường Lăng ở đầu dây bên kia khẽ cau mày: “Bao năm qua hai người có liên lạc không?”
“Xa cách tám năm, tám năm qua chúng em không hề liên lạc với nhau, cũng không gặp mặt, đột nhiên hôm qua cô ấy xuất hiện trước mặt em rồi đưa tập tài liệu đó cho em, nói là vài thứ từ hồi đại học của chúng em.
Lúc đó em nhớ lại một số chuyện trước kia nên không nghi ngờ gì.” Đương nhiên Trác Thanh hiểu Đường Lăng hỏi mình câu này là có ý gì, vậy nên lần này Trác Thanh trả lời rất rõ ràng, chi tiết.
Trác Thanh hơi khựng lại, đôi mắt rõ ràng trầm xuống, khi lên tiếng lần nữa giọng nói càng trầm hơn: “Anh cả, hôm qua em đến bệnh viện làm gì chỉ cần là người xem livestream đều biết.
Vậy nên cô ấy đã suy tính dùng máy nghe lén này để nghe lén chuyện nhà họ Đường, chắc cô ấy nghĩ rằng sau chuyện này em sẽ đưa Minh Hạo về, nghĩ em sẽ đến nhà họ Đường.”
Dưới tình huống này đương nhiên Trác Thanh không thể bao che nữa, chuyện này có thể nói là cực kỳ rõ ràng.
“Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy? Cô ấy không có quan hệ gì với nhà họ Đường, cũng không có quan hệ gì với Thanh Thanh, cô ấy không có lý do gì đối phó với nhà họ Đường cả, hơn nữa anh vừa điều tra rồi, cô ấy cũng không có quan hệ gì với Đường Bách Khiêm, vậy nên tại sao cô ấy phải giúp Đường Bách Khiêm?” Sau khi Đường Lăng điều tra camera rồi điều tra những chuyện khác của Viên Ngữ luôn.
Anh vốn tưởng Viên Ngữ có quan hệ gì với Đường Bách Khiêm hay có giao dịch gì đó, nhưng theo những gì anh tra được thì hai người đó không có quan hệ gì.
Anh cũng không tra được Viên Ngữ có giao dịch gì với Đường Bách Khiêm.
Theo những gì anh tra được, mạng lưới quan hệ của Viên Ngữ thật sự rất đơn giản, bạn bè bình thường cô ấy kết giao cũng chỉ là một vài đồng nghiệp ở bệnh viện tương đối thân thiết.
Trong những năm nay thậm chí Viên Ngữ còn không tham gia họp lớp, không hề liên lạc với bạn học cũ.
Tại sao một người phụ nữ như vậy lại hại nhà họ Đường? Tại sao lại hại Thanh Thanh?
Lúc này Đường Lăng cũng nghĩ không ra.
Trác Thanh sững người, chuyện vừa nãy đã cho anh một cú sốc rất lớn, vậy nên anh không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới những vấn đề này, bây giờ nghe Đường Lăng nói anh cũng thấy kỳ lạ.
Đúng là Viên Ngữ không có lý do làm vậy.
Nhưng Trác Thanh nhớ lại chuyện xảy ra tám năm trước, nghĩ tới cô ấy lợi dụng mình, lừa dối mình, sắc mặt anh lại sa sầm.
Từ trước đến nay cô ấy không hề đơn thuần, đơn giản như cô ấy thể hiện ra ngoài, nếu không tám năm qua anh cũng không bị cô ấy lừa xoay vòng vòng.
Nhưng cuối cùng Trác Thanh vẫn không nói ra những lời này.
“Anh cả, chuyện này giao cho em đi, em sẽ điều tra rõ ràng.” Trác Thanh thầm thở dài, trong mắt rõ ràng đã có sự tuyệt vọng, anh có thể không so đo chuyện cô ấy lừa mình tám năm trước, nhưng anh nhất định phải điều tra rõ chuyện ngày hôm nay.
Cho dù vì anh cả hay vì bản thân, anh cũng phải điều tra kỹ càng.
“Cũng được, em nói chuyện với người ta đi, mặc dù anh không biết năm đó tại sao hai người chia tay, anh cảm thấy có vấn đề gì cũng nên nói rõ ràng, ấn tượng của anh về Viên Ngữ vẫn luôn khá tốt.” Đường Lăng cũng biết chuyện này để Trác Thanh ra mặt thì thích hợp hơn.
Mặc dù Trác Thanh chưa bao giờ nhắc tới chuyện năm đó, nhưng Đường Lăng biết Trác Thanh vẫn chưa quên được Viên Ngữ, cho dù đã tám năm nhưng Trác Thanh cũng không quên được.
Bao năm nay Trác Thanh dồn hết tâm sức để làm việc, gần như đã trở thành một người cuồng công việc, Đường Lăng biết Trác Thanh làm vậy là để trốn tránh.
Bây giờ có cơ hội này để Trác Thanh nói chuyện đàng hoàng với Viên Ngữ cũng tốt, anh vốn có ấn tượng khá tốt với Viên Ngữ, vừa nãy sau khi điều tra Viên Ngữ, anh càng cảm thấy Viên Ngữ là một cô gái đơn giản, dịu dàng tốt bụng, thật sự rất hợp với Trác Thanh.
Mặc dù máy nghe lén là Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, nhưng Đường Lăng cảm thấy đây không phải lỗi của Viên Ngữ, có thể cô ấy bị người khác lợi dụng.
Sau khi Trác Thanh cúp máy thì tìm một số điện thoại khác trong danh bạ, một dãy số mà tám năm rồi không gọi nhưng vẫn ở trong danh bạ anh.
Thật ra dãy số này dù không lưu trong danh bạ thì anh cũng nhớ, nhớ rõ ràng, dạy số này như đã khắc sâu trong tim anh, không bao giờ quên được.
Anh đột nhiên phát hiện, thật ra năm đó có rất nhiều chuyện anh chưa bao giờ quên, cũng không quên được, chỉ là tám năm qua anh luôn tự dặn lòng không được nghĩ tới, anh vẫn luôn trốn tránh nó.
Anh lướt ngón tay trên điện thoại, lướt qua dãy số đó nhưng chưa gọi.
Tám năm rồi, tám năm nay anh không hề liên lạc với cô, giờ đột nhiên gọi vào dãy số này anh phát hiện mình có chút sợ hãi.
Sau khi gọi được, anh sẽ nói gì?
Đúng, anh phải hỏi chuyện may nghe lén, anh phải hỏi rốt cuộc cô muốn làm gì?
Trác Thanh thầm thở dài, sau đó vẫn bấm gọi đi, nhưng anh không phát hiện lúc bấm vào dãy số đó, ngón tay anh hơi run rẩy.
Điện thoại đổ chuông vài lần đối phương mới nghe máy.
“Alo.” Giọng Viên Ngữ vọng lại, rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như năm đó mỗi lần cô thì thầm vào tai anh, cũng dịu dàng mềm mại như bây giờ.
Cô mang lại cho người khác cảm giác rất dịu dàng, ít nói nhưng chuyện năm đó cô làm lại rất cố chấp và kiên trì, giống như khi đó cô đã theo đuổi anh vậy.
Lúc đầu anh vẫn luôn phớt lờ cô, nhưng cô vẫn kiên trì, kiên trì suốt nửa năm cho đến khi anh đồng ý.
Anh đồng ý nhưng không ngờ mọi thứ đều là trò lừa đảo của cô, cô lừa anh, cô lợi dụng anh.
Cô dùng vẻ ngoài dịu dàng ít nói của mình để mê hoặc anh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trác Thanh lại trầm xuống, so với lúc trước còn u ám hơn một chút!.