Theo ý của Quản gia Trọng có vẻ là hoàn toàn không quan tâm, lỡ như đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm thì sao? Mặc dù bây giờ đã điều tra rõ cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ! Nhưng...
Nhưng ông có thể nhìn ra thành chủ vẫn rất quan tâm đến cô cả nhà họ Đường, ngộ nhỡ Quản gia Trọng làm chuyện gì có hại cho cô cả nhà họ Đường, tới lúc đó chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
“Điều tra, tất nhiên phải điều tra.” Quản gia Trọng lập tức liếc nhìn Lương: “Nhưng chuyện gì cần làm vẫn phải làm!”
Quản gia Trọng là quản gia toàn năng của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên không phải người làm theo cảm tính, nhưng rõ ràng ông ta đã làm thế trong chuyện này.
Ông vừa nghĩ đến những bình luận mắng chửi cô cả nhà họ Đường trên mạng là lại không kìm được tức giận, tất cả những việc này đều do Đường Bách Khiêm mà ra.
Nếu đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, hành vi thâm độc và vô sỉ này của Đường Bách Khiêm không thể tha thứ được.
Nếu đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm, mọi việc Đường Bách Khiêm đã làm càng không thể tha thứ.
Do đó, bất kể Đường Bách Khiêm có phải là ba đứa bé hay không, có một số việc nhất định phải làm.
Đương nhiên Lương hiểu ý của Quản gia Trọng, ông ta nhìn sang thành chủ nhà mình, muốn nghe ý kiến của thành chủ.
Lương nghĩ chắc hẳn thành chủ sẽ không làm bậy theo Quản gia Trọng, chung quy đây cũng là việc riêng của cô cả nhà họ Đường người ta, người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Nếu người ngoài càng làm nhiều, chỉ sợ lúc đó chỉ tốn công mà không có kết quả, huống hồ họ vẫn chưa biết rõ tình hình của cô cả nhà họ Đường, Lương cảm thấy họ xen vào chuyện của cô cả nhà họ Đường thật sự không ổn lắm.
Nhưng thành chủ luôn anh dũng oai phong lúc này lại không nói lời nào, hoàn toàn không có ý định ngăn cản Quản gia Trọng, nhìn dáng vẻ của thành chủ rõ ràng là ủng hộ cách làm của Quản gia Trọng.
Lương chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống những lời đã lên tới khóe miệng.
Nếu thành chủ cũng như vậy, đương nhiên ông ta không thể nói gì thêm.
Ban đầu chuyện tìm công chúa là do ông ta nhầm lẫn, tuy thành chủ không nói gì, nhưng Lương biết chắc chắn thành chủ cảm thấy thất vọng.
Thật ra Lương cũng lo lắng thành chủ sẽ bị sốc nặng vì một số việc, sau đó không gượng dậy nổi.
Ít khi thấy thành chủ có tâm trạng quan tâm đến những việc khác, đây cũng là chuyện tốt.
“Thành chủ, giờ tôi đi xử lý chuyện này luôn nhé?” Giờ phút này Quản gia Trọng chỉ muốn đi giúp cô cả nhà họ Đường, nhưng ông ta vẫn hỏi ý kiến của thành chủ nhà mình một lần nữa.
“Ừ.” Trương Minh Hoàng khẽ cau mày: “Trước hết cứ điều tra rõ ràng đã.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Quản gia Trọng lập tức hiểu ý của thành chủ nhà mình, thành chủ bảo ông điều tra rõ ràng không phải lo lắng sẽ làm Đường Bách Khiêm bị oan.
Với những chuyện Đường Bách Khiêm đã làm, bất kể Đường Bách Khiêm vì lý do gì, bất kể Đường Bách Khiêm có thân phận gì, bất kể Đường Bách Khiêm và cô cả nhà họ Đường có quan hệ như thế nào, tất cả đều không thể tha thứ được.
Do đó, vấn đề về tên Đường Bách Khiêm này cần phải giải quyết ổn thỏa.
Thành chủ bảo ông điều tra rõ ràng, hiển nhiên là lo lắng sẽ làm tổn thương đến cô cả nhà họ Đường.
Vì vậy thành chủ thật sự rất quan tâm tới cô cả nhà họ Đường.
Dĩ nhiên Lương cũng nghĩ đến những điều mà Quản gia Trọng nghĩ.
Lương cảm thấy chuyện mình điều tra đã đủ rõ ràng, nhưng rất hiển nhiên thành chủ thấy vẫn chưa đủ, thành chủ muốn biết thêm về cô cả nhà họ Đường.
Dù cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ, thành chủ vẫn muốn biết.
Lúc này Lương càng không không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi Quản gia Trọng và Lương rời đi, Trương Minh Hoàng ngồi một mình trong phòng, ông ta nhìn về phía trước, chỉ là ánh mắt ấy hơi ngây dại, có chút đờ đẫn như thể không có tiêu điểm, không biết được ông ta đang nghĩ gì.
Ông ta ngồi trên ghế, tấm lưng thẳng tắp nhưng nhìn có vẻ hơi cứng đờ.
Ông ta cứ ngồi bất động ở đó một lúc rất lâu.
Khi nãy ở trước mặt Quản gia Trọng và Lương, ông ta không nói lời nào, cũng không tỏ ra khác thường, nhưng chỉ chính ông ta biết khi nghe Lương nói cô cả nhà họ Đường không phải con gái ông, khoảnh khắc ấy ông cảm thấy thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng chán nản.
Lúc đầu việc tìm con gái không có quá nhiều căn cứ.
Vốn dĩ lúc Quản gia Trọng nhắc tới chuyện đó, ông đột nhiên cảm thấy mình nên có một đứa con gái, đến tận bây giờ ông vẫn có một khả năng hơn hẳn người thường, dự cảm của ông luôn rất chính xác.
Trước kia ông đã dự cảm trước được nguy hiểm trong rất nhiều chuyện, kể cả lần bị hãm hại vào hai mươi lăm năm trước.
Có điều vì lần đó người nọ là người thân cận của ông, cuối cùng ông không muốn tin mà thôi.
Hơn nữa, ông cũng không ngờ người nọ lại ác độc như thế nên vẫn chủ quan, cuối cùng mới có thể suýt mất mạng.
Khi Quản gia Trọng nhắc tới con, trong đầu ông chợt nảy lên một ý nghĩ ông nên có một đứa con gái.
Lúc đó ông cứ tưởng là vì khả năng “biết trước” của mình thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể đó chỉ là một ý nghĩ trong lòng ông.
Ông muốn có một đứa con gái, một đứa con gái của ông và bà ấy, ông nghĩ sở dĩ lúc ấy ông “biết trước” điều đó có thể vì ý nghĩ mãnh liệt trong lòng ông ám chỉ.
Mà ông lại ngỡ là thật.
Khóe môi Trương Minh Hoàng khẽ nhếch, có thể mơ hồ nhìn ra là độ cong của nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng cay đắng.
Nói cho cùng, tất cả cũng chỉ là đòi hỏi xa vời của ông.
Hai mươi lăm năm ông vẫn chưa tìm được bà ấy, giờ còn muốn mình và bà ấy sẽ có một đứa con gái?
Ông không chỉ đòi hỏi xa vời, quả thực là mơ mộng hão huyền!
Dưới tình huống năm đó, ông đã trong trạng thái chín phần chết một phần sống, nếu không nhờ Quản gia Trọng đi nhanh thì e rằng ông đã chết lâu rồi.
Tất nhiên lúc Quản gia Trọng cứu ông, ông bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải thể chất ông tốt, nếu không phải ông lo lắng cho bà ấy, chỉ sợ ông đã không chịu nổi.
Một người phụ nữ yếu ớt như bà ấy có liên quan tới ông trong tình huống đó, sao người kia có thể bỏ qua cho bà ấy được?
Quản gia Trọng cũng đã nói, năm ấy ngoại trừ cứu ông ra, những người khác ở nơi đó đã chết hết.
Ông không biết vì sao người phụ nữ ấy lại xuất hiện ở đó, nhưng ông cũng biết bà ấy có liên quan đến mình, khả năng một người còn sống sót trong tình huống đó không lớn lắm.
Nhưng ông không tin bà ấy cứ vậy đã chết.
Những năm qua ông vẫn đang tìm kiếm trong hy vọng, nhưng suốt hai mươi lăm năm vẫn không tìm được gì.
Hai mươi lăm năm đủ để ông đối mặt với thực tế, lúc đó bà ấy không có khả năng còn sống và bỏ đi một mình, vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi.
Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!.