Nói không chừng hành trình đi nước D của Đường Lăng lần này sẽ rất đặc sắc!! Nói không chừng mùa xuân của Đường Lăng đến rồi.
"Sau khi anh đến nước D thì có thể liên lạc với đại vương tử, anh ta sẽ giúp anh." Dương Tầm Chiêu thuộc phái hành động, với tình bạn của anh và đại vương tử nước D, những lần hợp tác giữa anh và đại vương tử nước D thì Dương Tầm Chiêu vô cùng tin tưởng điều này.
Đường Lăng nghe Dương Tầm Chiêu nói thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nói anh ta đi tìm đại vương tử nước D?
Dương Tầm Chiêu đang giúp anh ta sao?!
Anh giúp anh ta giải quyết vấn đề? Hay là giúp anh ta tạo ra phiền phức không cần thiết?
Đại vương tử đi đâu cũng mang theo ‘tiểu vương tử’.
Nếu anh ta đi tìm đại vương tử thì chắc chắn sẽ gặp được ‘tiểu vương tử’!!
Đường Lăng cảm thấy Dương Tầm Chiêu có ý định khác.
"Anh phải biết rằng nước D không giống như quốc gia chúng ta, bọn họ rất nhiều chuyện lộn xộn, không có phía chính phủ ủng hộ thì không dễ làm, mà đại vương tử có tiếng nói rất cao ở nước D, sức ảnh hưởng rất lớn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sau này đại vương tử là người lãnh đạo tiếp theo của nước D, anh đi tìm anh ta là cách tốt nhất." Dương Tầm Chiêu đối mặt với ánh mắt có phần nghi ngờ của Đường Lăng, tỏ vẻ rất nghiêm túc, thản nhiên giải thích.
"Tầm Chiêu nói rất đúng, đại vương tử kia làm việc cũng rất ổn thỏa, cũng là một người nghĩa khí, lần trước con xảy ra chuyện, đại vương tử đứng ra bảo lãnh cho con, nếu không thì chuyện đó cũng không dễ dàng điều tra rõ ràng được." Đường Vân Thành cũng không nghĩ nhiều, vô cùng tán thành với Dương Tầm Chiêu.
Trong chuyện của ‘tiểu vương tử’ lần trước, ngoại trừ ba người Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu thì những người khác cũng không biết ‘tiểu vương tử’ là phụ nữ, cho nên Đường Vân Thành chắc chắn không nghĩ đến phương diện khác, tuy rằng Đường Vân Thành cảm thấy có lỗi với ‘tiểu vương tử’ vì chuyện 'giải độc', nhưng chuyện đã trôi qua lâu như vậy, hơn nữa chuyện đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì nên không nên nhắc lại.
Đường Lăng mấp máy môi nhưng không nói gì nữa, nhưng lông mày hơi nhíu lại lộ ra tâm trạng của anh ta vào lúc này.
Anh ta lại lo nghĩ không đâu, chuyện kia đã trôi qua, cô cũng nói rõ ràng với anh ta, nếu gặp lại thì sao chứ?
"Nếu có đại vương tử nước D giúp đỡ thì chúng ta có cơ hội thắng rất lớn, Tầm Chiêu, con chắc chắn đại vương tử sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao thế lực của Quỷ Vực Chi Thành quá mạnh." Ông cụ Đường không nhịn được hỏi một câu, lúc này vẻ mặt của ông cụ Đường có chút nghiêm trọng.
"Ông ngoại Đường yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu." Dương Tầm Chiêu trả lời rất nhanh cũng rất chắc chắn, anh biết rõ đại vương tử nước D, hơn nữa anh ở nước D nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện quan trọng phải hợp tác với đại vương tử, vì thế có nhiều lợi ích của anh và đại vương tử dính chặt với nhau.
Cho nên, sợ là hiện tại đại vương tử còn sốt ruột hơn anh.
Dù sao nước D chỉ là một bộ phận nhỏ sản nghiệp của anh, mà đối với đại vương tử lại là tất cả.
Dương Tầm Chiêu cũng không lo lắng đại vương tử sẽ phản bội mình mà hợp tác với Quỷ Vực Chi Thành vào lúc này, đại vương tử biết rõ thế lực của anh, cũng hiểu rõ tính cách của anh, chỉ cần đại vương tử còn biết suy nghĩ thì sẽ không làm như vậy.
"Vậy thì chuyện này rất dễ giải quyết." Ông cụ Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt thả lỏng.
Lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành có mạnh đến đâu thì cũng chưa chắc trăm trận trăm thắng ở nước D, Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng cộng với lực lượng của đại vương tử nước D thì có thể chống lại Quỷ Vực Chi Thành ở nước D.
"Chúng ta cũng phải đề phòng ở thành phố A, xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu tiên là Tầm Chiêu ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi cửa lớn Dương Thị, sau đó Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, đồng nghĩa với việc hủy hôn, nhưng Quỷ Vực Chi Thành lại không có bất cứ hành động nào, chuyện này có chút kỳ lạ, không biết thành chủ Quỷ Vực Chi Thành có ý gì, tôi lo lắng cậu ta đang âm mưu gì đó." Đường Vân Thành làm việc rất cẩn thận, chu đáo, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.
"Tôi cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vừa nhận công chúa, theo lý thuyết coi cô ta như bảo bối, hiện tại công chúa Quỷ Vực Chi Thành chịu thiệt thòi như vậy nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành lại không làm gì, thậm chí cũng không cho người của Quỷ Vực Chi Thành nói giúp cho công chúa, đúng là không hợp lý." Ông cụ Đường cũng nghĩ tới chuyện này nhưng lại không hiểu được.
"Thật sự không hợp lý, nếu chuyện hôm nay rơi lên người Nhã Thanh nhà chúng ta thì tôi sẽ liều mạng với bọn họ." Bà cụ Đường là người thẳng thắn, đương nhiên bà cụ Đường cũng bao che con cháu nhất, cho nên bà cụ Đường không hề nói quá.
"Mẹ, mẹ so sánh như vậy không đúng lắm, sao Nhã Thanh có thể bị ném ra ngoài cửa được, Nhã Thanh càng sẽ không vội vàng muốn đính hôn với một người chán ghét mình, công chúa Quỷ Vực Chi Thành có thể so sánh với Nhã Thanh của chúng ta sao." Phạm My phản bác lời bà cụ Đường nói, Phạm My hiện tại bà cũng rất bảo vệ Hàn Nhã Thanh, tuyệt không cho phép bất cứ ai nói Hàn Nhã Thanh không tốt.
"Bà nội, nếu Tầm Chiêu dám ném Nhã Thanh ra khỏi công ty thì con là người đầu tiên xử lý cậu ta." Đường Lăng cười khẽ nói một câu, đương nhiên Đường Lăng biết chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
"Con đừng trêu chọc Tầm Chiêu, Tầm Chiêu làm như vậy là vì Nhã Thanh, Tầm Chiêu là người tốt, con đừng bắt nạt nó." Bà cụ Đường trừng mắt nhìn Đường Lăng một cái, hôm nay xảy ra những chuyện như vậy, bà cụ Đường phá lệ bảo vệ Dương Tầm Chiêu.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc này mới nửa ngày thời gian, thái độ của bà nội thay đổi nhanh ghê, hiện tại bà thân thiết với người ngoài Dương Tầm Chiêu hơn cháu trai ruột nữa." Vẻ mặt Đường Lăng có chút làm quá, Đường Lăng muốn điều chỉnh bầu không khí, không khí của nhà họ Đường không nên nặng nề như vậy, hơn nữa Minh Hạo còn đang ở đây.
Cho dù chuyện lớn bằng trời thì chỉ cần bọn họ đồng lòng, không có gì không giải quyết được.
"Đứa nhỏ này." Bà cụ Đường lại trừng mắt nhìn Đường Lăng một cái: "Tầm Chiêu không phải là người ngoài, Tầm Chiêu và Nhã Thanh sắp kết hôn rồi, sau này chúng ta là người một nhà."
"Ừ, nên kết hôn, con cũng lớn như vậy, nếu không kết hôn thì cũng không ổn lắm." Đường Vân Thành rất nghiêm túc nói một câu: "Tầm Chiêu, cậu sắp xếp chuyện này cho tốt."
"Vâng, con biết rồi." Khóe môi của Dương Tầm Chiêu không nhịn được cong lên, trên mặt mang theo ý cười, tay anh nắm chặt lấy tay Hàn Nhã Thanh, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, kết hôn với cô là việc anh muốn làm nhất cho tới bây giờ.