Con mình không theo họ của mình, hình như có vẻ không tốt lắm? Đứa nhỏ họ Đường thì bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng phải nghĩ đến tâm trạng của Dương Tầm Chiêu.
Ông cụ Đường khẽ cười với bà cụ Đường: "Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để chúng nó tự mình quyết định."
Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn rất dân chủ, ông sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện như vậy.
"Được, cứ quyết định như vậy." Dương Tầm Chiêu nhìn hai bé cưng thì trên mặt nở nụ cười, nếu đứa nhỏ không muốn sửa lại họ thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của con, thật ra nếu có thể thì anh cũng không muốn mang họ Dương.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Dương làm cho anh không còn lưu luyến, ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó đã khiến trái tim anh nguội lạnh.
Nếu Dương Tầm Chiêu đã lên tiếng, hơn nữa có vẻ Dương Tầm Chiêu không quan tâm, bà cụ Đường cũng không nói cái nữa.
"Đường Vũ Kỳ, con nói thích ông Cổ, vậy con có muốn đi theo ông Cổ học tập không?" Ông Cổ thấy vấn đề của bọn họ đã giải quyết xong thì hai mắt lại sáng lên nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Ông Cổ vô cùng hài lòng với Đường Minh Hạo, nhưng mặc dù Đường Minh Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất có lập trường, hơn nữa trên người của Đường Minh Hạo có hơi thở người ngoài đừng đến gần, có thể thấy được Đường Minh Hạo không dễ nói chuyện như vậy.
Mỗi lần lời nói của ông ta đến bên miệng nhưng phải nuốt vào bụng, cho nên dọc đường đi từ bệnh viện đến nhà họ Đường, ông ta không tìm được cơ hội nói chuyện này.
Nhưng ông Cổ thấy bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, hơn nữa bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn nói thích ông ta, cho nên ông Cổ thật sự không nhịn được.
Hơn nữa chuyện nhận đồ đệ cũng không cần giấu giếm, hiện tại đúng lúc ở nhà họ Đường, ở trước mặt người nhà họ Đường và ba mẹ của đứa nhỏ này thì có thể từ từ bàn bạc về chuyện này.
Ông Cổ cảm thấy Đường Vũ Kỳ chắc chắn dễ nói chuyện hơn Đường Minh Hạo, thật ra ông Cổ hài lòng với cả hai đứa, đều muốn nhận hai đứa làm đồ đệ, ông ta nghĩ Đường Vũ Kỳ dễ nói chuyện hơn.
Mọi người nghe thấy ông Cổ nói thì lập tức hiểu được ý của ông ta, nhất là ông cụ Đường, lúc trước ông cụ Đường xem phát sóng trực tiếp thấy phản ứng của Cổ Vũ thì đã biết Cổ Vũ có suy nghĩ gì.
Nhưng từ trước đến nay nhà họ Đường bọn họ luôn tôn trọng ý kiến của con cháu, tuy rằng Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi, nhưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không phải là người dễ dàng bị lừa gạt bởi mấy câu nói.
Đường Vũ Kỳ nhìn đơn giản, ngây thơ, so với Đường Minh Hạo suy nghĩ chu đáo thì Đường Vũ Kỳ chắc chắn là một đứa bé tinh ranh.
Ông Cổ muốn lừa gạt Đường Vũ Kỳ, đó là chuyện không thể nào.
Lúc này tất cả mọi người biết được sự thật, cho nên không có ai nói gì, ngay cả bà cụ Đường luôn gấp gáp nhất, thích lo lắng cho người khác nhất cũng im lặng.
Ông Cổ nhìn phản ứng của người nhà họ Đường thì có chút ngây người, ông ta biết nhà họ Đường tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, nhưng dù sao đứa nhỏ này mới chỉ có năm tuổi, ông ta muốn nhận cô bé làm đồ đệ cũng coi là một chuyện lớn, đây là chuyện liên quan đến tương lai sau này của đứa bé.
Nhà họ Đường lại phản ứng như thế? Cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì?
"Ông Cổ, ông muốn con đi theo ông học cái gì?" Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, cười rất rạng rỡ, dáng vẻ đó rất đáng yêu.
"Ông Cổ là bác sĩ, ông Cổ muốn con đi theo ông học y." Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ chủ động hỏi thì rất hài lòng, cả nhà họ Đường không có ai hiểu chuyện cả.
"Nhưng con không thích làm bác sĩ." Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó rất thành thật lắc đầu.
"Vì sao Vũ Kỳ không thích làm bác sĩ?" Ông Cổ không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ sẽ trả lời như vậy, từ chối trực tiếp chuyện này.
"Không thích là không thích, không có lý do gì cả, giống như thích là thích cũng không lý do, con thích ông Cổ cũng không có lý do." Hai mắt Đường Vũ Kỳ hơi cong lên, bởi vì mang theo ý cười nên càng lộ vẻ đáng yêu.
Hơn nữa Đường Vũ Kỳ nói xong làm cho ông Cổ Vũ giật mình, không thích là không thích, câu trả lời này quá thẳng thắn.
Hơn nữa Đường Vũ Kỳ bổ sung câu cuối cùng, nhất thời làm cho ông Cổ cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Vậy Vũ Kỳ thích gì? Sau này Vũ Kỳ muốn làm gì?" Ông Cổ chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy, ông Cổ cảm thấy đứa nhỏ này chưa có kế hoạch về tương lai của mình, cô bé nói không thích làm bác sĩ, chắc chắn cũng chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì.
"Con thích làm nhà thiết kế giống như mẹ, con thích kinh doanh giống như ba." Nhưng ông Cổ vừa nói xong thì Đường Vũ Kỳ lập tức trả lời không cần suy nghĩ, hơn nữa trả lời vô cùng cụ thể.
"Ông Cổ, sau này có lẽ con rất bận, con muốn thiết kế thật nhiều thật nhiều trang sức đẹp cho mẹ, cho bà cố ngoại, cho bà mợ, ba con có rất nhiều sản nghiệp, con còn phải giúp ba quản lý những công ty đó, không thể để ba quá mệt mỏi, cho nên con không có thời gian học y với ông." Rõ ràng Đường Vũ Kỳ đã có kế hoạch cho tương lai của mình, hơn nữa cô bé nói rất rõ ràng.
Kế hoạch của Đường Vũ Kỳ đều liên quan đến người nhà của mình.
"Sao đứa nhỏ này lại ngoan như vậy chứ." Bà cụ Đường nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa cảm động, Đường Vũ Kỳ nhà bà thật là ngoan ngoãn.
Ông Cổ choáng váng, ông ta vốn cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ nói khéo, ông ta không ngờ được Đường Vũ Kỳ từ chối mình một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế.
"Cổ Vũ, chúng tôi sẽ không xen vào chuyện ông muốn nhận người nhà họ Đường chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con cháu, hiện tại đứa nhỏ không đồng ý, chuyện này cũng không còn cách nào khác." Ông cụ Đường cũng không nhịn được cười, ông biết bé cưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không dễ lừa gạt như thế.
Ông Cổ thở dài một hơi, con ngươi nhìn về phía Đường Minh Hạo đứng bên cạnh, nhưng Đường Minh Hạo lại dời ánh mắt, không cần hỏi cũng biết.
Sắc mặt của ông Cổ lập tức trầm xuống, ông ta dễ dàng lắm sao? Nhà họ Cổ chỉ có một đứa con trai là ông ta, ông ta không cưới vợ, không có con, cho nên mới muốn tìm đồ đệ, ông ta không thể để y thuật nhà họ Cổ đứt đoạn trong tay mình được.
Ông ta muốn tìm đồ đệ, sao lại khó như vậy chứ?
Ông ta đã tìm hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới gặp được người hài lòng, lại còn gặp được hai người, ông ta vô cùng vô cùng hài lòng với hai đứa, ông ta vốn cho rằng cuối cùng nguyện vọng của mình cũng có thể thực hiện được.
Không ngờ niềm vui đến nhanh thì đi cũng nhanh, hai đứa bé đều từ chối ông ta.
Ông Cổ nhất thời quá mất mát, tâm trạng thay đổi rất lớn, cảm thấy chịu đả kích quá lớn nên ngồi dưới thảm, không ngừng than ngắn thở dài.
"Hay là con bớt chút thời gian đi theo ông học một chút?" Đường Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì có chút không đành lòng.
"Bớt chút thời gian? Bớt chút thời gian thế nào?" Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ nói thì sửng sốt, học y còn có thể bớt chút thời gian để học sao? Ông học từ nhỏ, hơn một nửa thời gian của ông ta dành cho việc học y.
"Khi nào con có thời gian thì sẽ đi theo ông học y." Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, thật ra Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc, cũng không phải bởi vì cô bé không đành lòng nhìn dáng vẻ của ông Cổ.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy hiện tại đi học quá đơn giản, học thiết kế cũng không khó, cô bé hoàn toàn có thể bớt chút thời gian đi theo ông Cổ học y.
Nếu nằm trong phạm vi năng lực của mình thì học thêm một số thứ cũng không có chỗ hại.
Ông Cổ hoàn toàn sửng sốt, còn có thể như vậy sao? Bớt chút thời gian để học?
"Nếu ông không đồng ý thì thôi." Đường Vũ Kỳ thấy ông ta không nói lời nào thì thở dài một hơi.
"Vậy khi nào con có thời gian?" Con ngươi của ông Cổ lóe lên, theo bản năng hỏi một câu, tuy rằng ông ta chưa chấp nhận được chuyện bớt chút thời gian học y này, nhưng ông ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Hiện tại đứa bé còn nhỏ, có rất nhiều thời gian để học, sau khi đứa nhỏ học được một thời gian thì có lẽ sẽ thích học Trung y, đến lúc đó đều không cần ông ta thúc giục, cô bé tự sẽ muốn học.
Nếu chỉ bớt chút thời gian học y thì chắc chắn học không tốt, nhất là Trung y, đó là một quá trình rất dài, yêu cầu cần nhiều thời gian và tinh thần thể lực.
"Thời gian cũng không phải quan trọng, mẹ con đã nói chỉ cần nghiêm túc học tập một thứ gì đó thì nhất định có thể học giỏi, thời gian cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến việc học, có người học một thứ gì đó cả đời cũng có thể học không tốt, có người dùng mấy năm học tập nhưng chỉ cần nghiêm túc thì nhất định có thể học giỏi." Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, đôi mắt long lanh có thể nhìn thấu lòng người!!