"Thông báo cho mọi người lập tức họp ngay." Cậu ba Dương liếc nhìn thư ký Lưu một chút, sau đó rất kiên định mà làm cho cái cớ lúc nãy trở thành hiện thực, anh tùy hứng như thế đó, ai bảo anh là lão đại chứ?
Thư ký Lưu: "..."
Mấy giờ rồi? Đều đã tan làm hết rồi, mọi người cũng đã đi, anh ta đi đâu để kêu người đến họp chứ?
"Tổng giám đốc, đã ta làm rồi." Thư ký Lưu kiên trì trả lời một câu, ở Dương thị, mỗi lần họp hội đều sẽ sắp xếp sớm, thông báo sớm, cuộc họp mà tổng giám đốc tham gia phải kỹ càng, mọi chuyện phải chu toàn.
Hiện tại tổng giám đốc đột nhiên lại muốn họp, đây không phải là cố ý làm khó anh ta sao?
"Ý của cậu là cuộc họp này không thể tiến hành được à?" Khóe mắt của cậu ba Dương nhướng lên, trong đôi mắt liếc xéo thư ký Lưu đã biến mất tất cả các cảm xúc lúc nãy, lại nhìn không ra nửa điểm gợn sóng.
Mặc dù giọng nói lúc này của anh rất thấp, lại bình thản giống như ngày thường, phân biệt không ra được có nhiều khác lạ.
Dường như là những chuyện lúc nãy đều chưa từng xảy ra...
"Tôi lập tức đi thông báo họp ngay." Thư ký Lưu run rẩy một chút, không dám tiếp tục nói cái gì nữa.
Anh ta cảm giác dáng vẻ bình tĩnh giờ phút này của tổng giám đốc mình còn dọa người hơn so với phẫn nộ lúc nãy.
Thư ký Lưu nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta cảm thấy nếu như anh ta cứ tiếp tục chờ đợi ở đây nữa thì cái mạng nhỏ này có thể sẽ không giữ được.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Lưu lập tức lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện, thư ký Lưu biết tổng giám đốc nhất thời nổi hứng, không, chính xác mà nói thì tổng giám đốc đang hờn dõi bà chủ, nhưng mà việc này cũng không thể qua
loa được.
Nên thông báo đến thì nhất định phải thông báo!
Thư ký Lưu gọi từng cuộc điện thoại cho các quản lý cấp cao của công ty.
Cũng may là lúc này vừa mới tan làm không bao lâu, cho dù đi rồi thì cũng vẫn chưa đi quá xa, nhanh chóng trở về cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nửa tiếng đồng hồ sau, các quản lý cấp cao của công ty đều đến phòng họp.
"Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể bắt đầu họp rồi." Lúc này thư ký Lưu mới đi mời cậu ba Dương, nói thật thì giờ phút này anh ta không muốn xuất hiện ở trước mặt của tổng giám đốc, nhưng mà anh ta thật sự không có cách nào.
Thư ký Lưu mời tổng giám đốc nhà mình vào phòng họp, nhưng mà sau khi tổng giám đốc nhà mình ngồi xuống thì lại không mở miệng, mọi người ở trong phòng đều không thể hiểu nổi.
"Tổng giám đốc, cuộc họp lần này muốn thảo luận..." Thư ký Lưu là người hiểu rõ nhất tại sao lại đột nhiên có cuộc họp lần này, cho nên sợ ngay cả bản thân tổng giám đốc cũng không biết phải thảo luận cái gì nữa.
Nhưng mà cũng đã ngồi trong phòng họp rồi, cũng phải nên nói chút gì đi chứ, nếu không thì cứ ngồi đây xấu hổ bao nhiêu.
"Bàn luận chuyện liên quan đến việc đầu tư châu báu." Hai mắt cậu ba Dương cũng không nhấc lên một chút, chỉ là hờ hững
trả lời một câu.
Thư ký Lưu sững sờ, chuyện liên quan đến đầu tư châu báu có rất nhiều chi tiết tổng giám đốc đều chưa nói rõ, thư ký Lưu hiểu rất rõ ràng tổng giám đốc đây là muốn chờ nhìn thấy tình hình của Hàn thị rồi mới quyết định.
Hiện tại nhà của bà chủ còn chưa hề nói muốn tham gia, vấn đề này có chuyện gì cần nói đâu?
Quản lý cấp cao đang ngồi đó không biết nội tình, bọn họ thấy tống giám đốc sốt ruột tố chức cuộc họp như vậy, cho rằng việc này thật sự rất gấp, cho nên tổng giám đốc mới vội vàng bắt đầu tổ chức cuộc họp để thảo luận phương án. Cho nên đều đồng loạt nói quan điểm của riêng mình, hi vọng có thể đạt được tán thành của tổng giám đốc.
Nhưng mà cậu ba Dương rõ ràng không thèm quan tâm, căn bản cũng không nghe lọt lỗ tai.
Cậu ba Dương nói là họp, nhưng mà trên cuộc họp này anh lại không nói lời nào, còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại.
Thư ký Lưu nhìn động tác của tổng giám đốc nhà mình thì mình biết tổng giám đốc đang chờ điện thoại, chờ cuộc điện thoại của bà chủ.
Lúc mà bà chủ gọi điện thoại đến để làm lành thì tổng giám đốc lại làm giá, bây giờ còn đang muốn bà chủ lại gọi điện thoại đến cho mình?
Tổng giám đốc thật là biết nghĩ...
Có thể làm được quản lý cấp cao ở Dương thị đều là người thông minh, rất nhanh để phát hiện tổng giám đốc nhà mình không thèm quan tâm, mấy người bọn họ nhìn nhau, không hiểu rõ rốt cuộc tổng giám đốc có ý gì?
"Tổng giám đốc, thiết kế của cô Kiều mới lạ có một không hai, mang hơi thở cao quý, hiếm có người nào sánh bằng." Có một người quản lý mang theo ý thăm dò hỏi một câu, giờ phút này tổng giám đốc đã không quan tâm, chắc chắn ở trong lòng đã sớm có quyết định, có lẽ chính là muốn để bọn họ nói ra.
Vị quản lý cấp cao này nhớ đến cuộc phỏng vấn của phóng viên với Kiều Thiên Lý vào ngày hôm nay và đề cập đến tổng giám đốc từ lâu đã quan tâm điến việc đầu tư cho châu báu Kiều thị, cho nên anh ta đã suy đoán có thể là tổng giám đốc đã sớm quyết định chuyện đầu tư cho nhà họ Kiều.
Lúc đầu lực chú ý của Dương Tầm Chiêu vẫn luôn đặt trên điện thoại di động, nghe nói như vậy thì đôi mắt nhanh chóng nhấc lên, nhìn về phía người vừa mới phát biểu, không nhẹ không nặng nói: "Theo ý của cậu đây là trực tiếp quyết định nhà họ Kiều..."
Giọng nói của Dương Tầm Chiêu trầm thấp, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được giờ phút này giọng của anh đang khẳng định hay là nghi vấn.
Thư ký Lưu sững sờ, tình huống gì đây?
Tổng giám đốc đây là bởi vì cãi nhau với bà chủ, sau đó không có ý định cho Hàn thị cơ hội nữa rồi?
Tổng giám đốc, nếu như anh thật sự làm như vậy thì tương lai chắc chăn sẽ hối hận, cho nên việc này nhất định không thể xúc động được.
Thư ký Lưu vừa định mở miệng khuyên nhủ.
"Ý của tổng giám đốc là..." Vị quản lý cấp cao kia cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của tổng giám đốc, trong lòng âm thầm có chút mừng rỡ.
"Quản lý Hồ, có phải là cậu cảm thấy tôi ăn no không có chuyện gì làm hay không?" Dương Tầm Chiêu nhìn anh ta một chút,
cái nhìn kia rất là lạnh lùng.
Nghe được lời nói này của tổng giám đốc nhà mình, quản lý Hồ trực tiếp túa ra một thân mô hôi lạnh, anh ta đã nói ra mấy lời này rồi? Có cho anh ta mười cái lá gan nữa anh ta cũng không dám nói tổng giám đốc như vậy.
Những người còn lại cũng bắt đầu hoảng sợ, nhưng mà lập tức cũng hiểu rõ, nếu như tổng giám đốc đã sớm quyết định đầu tư cho nhà họ Kiều thì cũng không cần thiết phải gióng trống phất cờ làm ra chuyện phô trương như thế này.
Khóe môi của thư ký Lưu hơi kéo ra, tổng giám đốc không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?
Bà chủ gọi điện thoại đến kêu tổng giám đốc trở về, tổng giám đốc lại cứ không chịu quay về, còn muốn lôi kéo nhiều người làm chuyện không công như vậy.
Haiz, cái này đến lúc nào mới có thể tan họp đây?
Thư ký Lưu thật sự muốn gọi điện thoại cho bà chủ, kêu bà chủ tới cứu nguy, nhưng mà anh ta không có số điện thoại của bà chủ.
Trong lúc nhất thời, ở trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh cực kỳ, bởi vì tất cả mọi người đều không biết tổng giám đốc có ý gì, thật sự không dám mở miệng lung tung.
Nhưng mà vào lúc này, điện thoại của cậu ba Dương lại đột nhiên vang lên.
Đôi mắt của cậu ba Dương chớp một cái, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, trong nháy mắt đó từ trước đến nay cho dù có sét đánh thì gương mặt không thay đổi của anh lại rõ ràng có cảm xúc khác thường.
Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn thấy mà ngây người, bọn họ đều là quản lý cấp cao của Dương thị, tồn tại ở Dương thị cũng không phải là ngày một ngày hai, đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ lại vội vàng nhận một cuộc điện thoại như vậy.
Có cảm giác dường như là tổng giám đốc của bọn họ vẫn cứ luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.
Là cuộc gọi của ai lại có thể khiến cho tổng giám đốc háo hức chờ đợi như vậy?
Thư ký Lưu choáng váng, chẳng lẽ thật sự là bà chủ lại gọi điện thoại tới?
Nếu đúng là như vậy thì bà chủ thật sự rất biết suy nghĩ, khoan dung độ lượng, anh ta có một niềm ngưỡng mộ sâu sắc đối với bà chủ.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng hi vọng cuộc điện thoại này do bà chủ gọi tới, nếu vậy thì bọn họ cũng không cần phải đi theo chịu tội nữa.
Giờ phút này cậu ba Dương đã cầm điện thoại lên, mắt của anh nhanh chóng nhìn qua, lúc nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động...