Đây là đứa con gái mà thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vừa mới nhận trở về, không có lý do gì để mặc kệ không quan tâm?
Chẳng lẽ là nói Quỷ Vực Chi Thành đang ấp ủ chiêu lớn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền...
Hàn Nhã Thanh chỉ là nghĩ đến loại khả năng này thì đã nhịn không được mà hoảng sợ, nếu thật sự là như vậy, thế thì hậu quả lại càng đáng sợ.
Mặc dù trong lòng của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, nhưng mà trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì, vào loại thời điểm này cô không muốn phải tăng thêm bất cứ áp lực nào cho Dương Tầm Chiêu.
Rốt cuộc cũng đã nhận điện thoại xong, Dương Tầm Chiêu bước vào phòng, nhìn thấy Vũ Kỳ đang ngủ say ở trên giường, lúc này trái tim của anh mới hoàn toàn đặt xuống.
Nhìn phản ứng của Dương Tầm Chiêu, ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Vũ Kỳ thì như có một loại cảm giác được thả lỏng, rốt cuộc trái tim cũng đã buông xuống.
Anh tưởng là Vũ Kỳ đã xảy ra chuyện gì hả?
Hay là có người nào đó để anh cảm thấy Vũ Kỳ đã xảy ra chuyện gì đó?
Hàn Nhã Thanh nhớ đến cuộc điện thoại ông cụ Dương gọi cho Dương Tầm Chiêu vào lúc Dương Tầm Chiêu trong cuộc họp báo, lúc đó phản ứng của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng, thái độ đó rất kinh khủng, chỉ sợ là lúc đó ông cụ Dương đã thật sự dùng Đường Vũ Kỳ để uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Chứ nếu không thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không lo lắng cho Vũ Kỳ như vậy.
Chỉ là trong lúc nhất thời Hàn Nhã Thanh nghĩ không ra ông cụ Dương dùng Vũ Kỳ để uy hiếp Dương Tầm Chiêu bằng cách nào, Hàn Nhã Thanh cũng không biết là rốt cuộc ông cụ Dương làm cái gì.
Đương nhiên lúc này Hàn Nhã Thanh không có khả năng nhắc đến những chuyện đó, Hàn Nhã Thanh biết rất rõ ràng những chuyện đó đối với Dương Tầm Chiêu mà nói chính là một vết thương lớn nhất.
Đường Vũ Kỳ cũng đã ngủ được một lúc rồi, mặc dù âm thanh của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không lớn, nhưng mà Đường Vũ Kỳ vẫn thức dậy.
Đường Vũ Kỳ mở mắt ra, lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu nhìn thấy được người ba ruột của mình, Đường Vũ Kỳ dụi dụi con mắt, nhìn thấy ba vẫn còn ở đây, lập tức vui vẻ. Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bỗng chốc nhảy dựng lên từ trên giường, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực của Dương Tầm Chiêu: “Ba ơi!”
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng giang tay ra ôm lấy cô bé.
“Ba ơi, ba về rồi, vậy anh trai đâu rồi ạ? Anh trai cũng đã quay về rồi?” Đường Vũ Kỳ được ba ôm vào trong ngực, nhưng mà vẫn không quên anh trai của mình, lúc trước anh trai nói là muốn đi giúp ba, bây giờ ba đã trở về rồi, sao lại không nhìn thấy anh trai vậy chứ?
“Anh trai? anh trai con đi đâu?” Dương Tầm Chiêu sửng sốt một chút, sắc mặt có chút thay đổi, anh đặt Đường Vũ Kỳ lên trên giường, sốt ruột nói. Mặc dù Dương Tầm Chiêu rất gấp, nhưng mà giọng nói lại rất nhẹ, sợ là hù dọa đến tiểu công chúa của anh.
“Vũ Kỳ, không phải con nói là anh trai đến thư phòng chơi mô hình hả?” Sắc mặt của Hàn Nhã Thanh rõ ràng cũng đã thay đổi, lúc đó cô không nhìn thấy Đường Minh Hạo, cô đã từng hỏi Đường Vũ Kỳ, lúc đó Đường Vũ Kỳ nói với cô rằng Đường Minh Hạo đang chơi mô hình trong thư phòng.
Hàn Nhã Thanh biết Đường Minh Hạo đặc biệt thích mô hình, hơn nữa ông cụ Đường cũng vừa mới mua một mô hình máy bay mới về cho Đường Minh Hạo, cho nên lúc Đường Vũ Kỳ nói như vậy, cô thật sự không có nghi ngờ gì hết.
Đường Minh Hạo chơi mô hình đến nổi cái gì cũng quên mất, vừa chơi thì chính là nửa ngày, cho nên không nhìn thấy Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Với lại lúc Đường Minh Hạo chơi mô hình thì không thích người khác quấy rầy, cho nên cô cũng không đi vào thư phòng, với lại ông cụ Đường cũng biết là Đường Minh Hạo đang chơi mô hình trong thư phòng cho nên cũng không đi vào thư phòng.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh sa sầm mặt, cô bé theo bản năng nhích lại gần ngực ba. Mẹ rất tốt tính, nhưng mà lúc mẹ giận thì cũng rất đáng sợ, cho nên hiện tại cô bé cần sự bảo vệ của ba.
Chắc chắn là ba sẽ không hung dữ với cô bé.
“Vũ Kỳ, rốt cuộc là anh trai của con đi đâu?” Dương Tầm Chiêu không đành lòng hung dữ với công chúa nhỏ, nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng sẽ lo lắng cho Đường Minh Hạo, cho nên chắc chắn anh phải biết chuyện này rõ ràng.
Mặc dù là ông cụ Dương không biết chuyện Đường Minh Hạo, mặc dù là bây giờ ông cụ Dương vẫn còn đang ở bệnh viện, nhưng mà Dương Tầm Chiêu vẫn lo lắng.
“Anh nói là anh muốn đi giúp cho ba, anh không cho con theo, nói là con ra ngoài sẽ có nguy hiểm, anh cũng không nói cho con biết anh ấy muốn đi đâu, cũng không nói muốn đi làm cái gì.” Đôi mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, sắc mặt có chút vô tội, cô bé thật sự không biết gì hết, anh trai căn bản không nói gì cho cô bé.
“Đi giúp ba?” Lông mày của Dương Tầm Chiêu nhíu chặt lại, Đường Minh Hạo chỉ là một đứa nhỏ mới năm tuổi, Đường Minh Hạo muốn giúp anh chuyện gì chứ?
“Dạ, dạ, anh trai muốn đi giúp ba đó.” Đường Vũ Kỳ dùng sức gật đầu: “Anh trai không muốn nhìn thấy ba bị người ta bắt nạt, cho nên muốn đi giúp ba, Vũ Kỳ cũng muốn đi giúp ba nhưng mà anh trai không cho con đi ra ngoài, anh trai nói là con ra ngoài thì sẽ có nguy hiểm cho nên Vũ Kỳ phải ở nhà.”
“Ngoan.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng sờ lên đầu Đường Vũ Kỳ, anh nghĩ đến ông cụ Dương cho người làm những chuyện đó, nếu như Đường Vũ Kỳ xuất hiện bị người của ông cụ Dương phát hiện thì thật sự sẽ có nguy hiểm.
“Để em gọi điện thoại cho Minh Hạo hỏi thằng bé đang ở đâu?” Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thần thì lập tức lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Đường Minh Hạo.
Hiện tại loại tình huống này, cô thật sự lo lắng Đường Minh Hạo sẽ xảy ra chuyện, cô cũng không phải là lo lắng ông cụ Dương sẽ làm cái gì đó với Đường Minh Hạo, dù sao thì hiện tại ông cụ Dương vẫn còn chưa biết chuyện Đường Minh Hạo.
Cô là đang lo lắng người Quỷ Vực Chi Thành, lo lắng Bùi Doanh đó.
Mặc dù không nhiều người biết thân phận của Đường Minh Hạo, nhưng mà người của Quỷ Vực Chi Thành lại cường đại như thế, nếu như người của Quỷ Vực Chi Thành muốn điều tra ra sợ là không có chuyện gì không thể điều tra được.
Nếu như bọn họ điều tra ra được thân phận của Đường Minh Hạo, làm gì đó với Đường Minh Hạo...
Hàn Nhã Thanh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Giờ phút này Hàn Nhã Thanh cũng mím chặt môi, sắc mặt vô cùng nặng nề, tay đang bấm dãy số cũng đang phát run.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lúc nhất thời cũng không dám nói lung tung, chỉ là dựa sát vào trong ngực của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu ôm Đường Vũ Kỳ vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô bé, im lặng an ủi cô bé.
Nhưng mà Dương Tầm Chiêu lại đang nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn cái điện thoại đang đặt ở bên tay của cô.
Hiện tại anh cũng đang lo lắng giống như Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ đến đương nhiên là anh cũng có thể nghĩ đến.
Điện thoại vang lên rất nhiều tiếng, thẳng cho đến khi điện thoại tự động cúp máy, bên kia vẫn không có người nào nhận.
Rõ ràng là sắc mặt của Hàn Nhã Thanh đã thay đổi, tay cầm điện thoại vô thức nắm chặt lại, cô lại gọi cho số điện thoại của Đường Minh Hạo một lần nữa, nhưng mà cô liên tục gọi hai lần vẫn không có người nào nghe.
“Không có ai nghe điện thoại.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lúc này cô đã không còn tỉnh táo như bình thường, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, thậm chí là rối bời.
“Làm sao bây giờ đây, không gọi được cho Minh Hạo, làm sao bây giờ đây?” Giờ phút này giọng nói của Hàn Nhã Thanh cũng đều đang run rẩy, cảm giác bối rối đó làm cho cô sợ hãi, làm cho lòng của cô hoàn toàn kéo căng.
“Trước tiên em đừng quá lo lắng, Minh Hạo thông minh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa điện thoại của thằng bé vẫn có thể gọi được, chỉ là không có ai nghe, nếu như thật sự có người nào bắt thằng bé chắc chắn là bọn họ sẽ nghe điện thoại và bàn bạc điều kiện với chúng ta.” Lúc này trong lòng của Dương Tầm Chiêu cũng rất lo lắng, nhưng mà anh biết bây giờ không thể hoảng loạn được, không thể hoảng hốt, hiện tại điều quan trọng nhất đó chính là nghĩ cách để tìm ra Minh Hạo.
“Mặc dù nó thông minh nhưng mà nó cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi!” Bình thường Hàn Nhã Thanh cũng coi như là tỉnh táo, nhưng mà hiện tại Minh Hạo xảy ra chuyện, cô vừa nghĩ đến có khả năng Minh Hạo bị rơi vào trong tay của người Quỷ Vực Chi Thành, cô liền cảm thấy hốt hoảng không thôi.
Nếu như rơi vào trong tay của người khác thì còn tốt, Mộ Dung Tri đã nói người của Quỷ Vực Chi Thành vẫn rất hiểu quy cũ, hiện tại Hàn Nhã Thanh lo lắng Bùi Doanh hoặc là vị công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã bắt Đường Minh Hạo.
Hiện tại tâm lý Bùi Doanh vặn vẹo biến thái, chuyện gì Bùi Doanh cũng có thể làm được.
Cô công chúa của Quỷ Vực Chi Thành ấy lại hoàn toàn không chịu nói lý, đầu tiên là Dương Tầm Chiêu trực tiếp ném cô công chúa đó ra khỏi cửa, tương đương với việc hủy hôn.
Nếu như bọn họ thật sự đã bắt Đường Minh Hạo, vậy thì bọn họ sẽ đối phó với Đường Minh Hạo như thế nào đây?
Hàn Nhã Thanh thật sự không dám nghĩ tới...
Hàn Nhã Thanh mới vừa nhìn những thông tin liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành mà Mộ Dung Tri vừa mới gửi cho cô, bây giờ đối với Quỷ Vực Chi Thành cô thật sự có tâm lý sợ hãi, chủ yếu là do Quỷ Vực Chi Thành thật sự quá mạnh.
Có thể bởi vì từ nhỏ đã ở bên cạnh mẹ, cho nên cô luôn để bản thân mình trở nên kiên cường, từ nhỏ cô đã nói với mình cho dù có gặp chuyện xấu thì cũng không cần phải sợ, phải để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, vậy thì có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
Qua nhiều năm như vậy, cô cũng đã làm như vậy, cô không ngừng để cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, mặc kệ gặp chuyện gì cô cũng sẽ không sợ hãi.