Nhưng mà nếu như ông cụ Dương thật sự bởi vì anh mà xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chắc chắn là trong lòng của Dương Tầm Chiêu sẽ bất an, dù như thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người thân có quan hệ máu mủ với anh, ông cụ Dương và bà cụ Dương không niệm tình thân, nhưng mà những năm gần đây Dương Tầm Chiêu vẫn hiểu tình thân.
Nếu như không phải ông cụ Dương và bà cụ Dương làm chuyện này quá đáng thì ngày hôm nay Dương Tầm Chiêu cũng không có khả năng tổ chức buổi họp báo để cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.
Bây giờ biết ông cụ Dương đang giả vờ, Dương Tầm Chiêu không cần phải cảm thấy có lỗi nữa, không nên tự trách.
“Nhã Thanh nói rất đúng, mấu chốt là Tầm Chiêu, Tầm Chiêu vừa mới tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, chắc chắn là trong lòng cũng không dễ chịu, nếu như ông cụ Dương thật sự bởi vì thằng bé mà bị bệnh phải cấp cứu thì trong lòng của Tầm Chiêu chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi.” Ông cụ Đường rất đồng ý với cách nói của Hàn Nhã Thanh.
“Đây chẳng phải là để Tầm Chiêu chịu thiệt bị mắng oan hả? Hai người nói thử xem tại sao ông cụ Dương và bà cụ Dương lại độc ác như vậy chứ? Tầm Chiêu là cháu trai ruột của bọn họ, mà tại sao bọn họ lại có thể hại Tầm Chiêu cơ chứ?” Bà cụ Đường nhịn không được mà thở dài, lửa giận vẫn còn chưa tiêu tan lại cảm thấy đau lòng thay cho Dương Tầm Chiêu.
“Đứa bé này thật sự rất đáng thương, gặp phải một gia đình như thế, ông nội và bà nội bởi vì lợi ích mà chuyện gì cũng làm được, ba đối với thằng bé thì mặc kệ không hỏi han, mẹ thì lại... bà cụ Đường lại kiềm chế không được mà thở dài: “Đổi lại là người nào đó, bọn họ cũng sẽ nhẫn nhịn không được, đứa nhỏ này cũng thật kiên trì, sống trong một gia đình như thế này mà không chịu thua kém, tiến bộ như thế, có thể làm Dương thị phát triển như vậy.”
Bà cụ Đường hơi dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác, bà cụ Đường nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Lúc trước Tầm Chiêu tổ chức họp báo đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Dương đều đã chuyển cổ phần của Dương thị cho ông cụ Dương, hơn nữa Tầm Chiêu cũng không lấy một đồng tiền nào của Dương thị, vậy có phải Tầm Chiêu đã thất nghiệp rồi không?”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của bà cụ Đường thì hoàn toàn ngơ ngẩn cả người, Dương Tầm Chiêu không còn Dương thị thì thất nghiệp hả?
Tài sản của bản thân Dương Tầm Chiêu còn gấp nhiều lần Dương thị nữa kìa.
Đương nhiên những sản nghiệp đó của Dương Tầm Chiêu những người bình thường đều không biết tới, nếu như không phải lúc trước đàn anh nói cho cô biết, Mộ Dung Tri đi thăm dò, chỉ sợ là đến bây giờ cô cũng không biết.
Bởi vì trong lúc nhất thời, Hàn Nhã Thanh trở nên sửng sờ cho nên cũng không trả lời câu hỏi của bà cụ Đường.
“Nhã Thanh, bà nói cho con biết, con cũng không thể bởi vì nguyên nhân này mà ghét bỏ Tầm Chiêu, thằng bé ấy rất có tiền đồ, có năng lực, có quyết đoán, cho dù không có Dương thị thì thằng bé vẫn có thể phát triển được rất tốt.” Bà cụ Đường nhìn thấy Hàn Nhã Thanh không nói lời nào, bà cụ Đường sợ là Hàn Nhã Thanh suy nghĩ lung tung cho nên bắt đầu khuyên Hàn Nhã Thanh.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhướng lên, nhịn cười không được, cô ghét bỏ Dương Tầm Chiêu hả?
“Cháu cười cái gì chứ! Cháu phải nhớ kỹ lời của bà, hoạn nạn mới thấy được chân tình, lúc này cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi Tầm Chiêu, cháu nhất định phải đối xử tốt với Tầm Chiêu.” Bà cụ Đường nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh thì rất không yên lòng.
“Vâng ạ.” Hàn Nhã Thanh gật đầu đáp lời, cô phát hiện bà cụ Đường thật sự rất đáng yêu.
“Lúc trước cháu cũng đã nghe Tầm Chiêu nói rồi, thằng bé đã chuyển hết tất cả cổ phần cho ông cụ Dương, thằng bé không cầm một đồng tiền nào của Dương thị, vậy thì hiện tại Tầm Chiêu chính là một người không có một xu dính túi.” Bà cụ Đường không nhịn được mà lắc đầu: “Đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, hiện tại trên người lại không có đồng nào.”
Hàn Nhã Thanh trực tiếp bị sặc bởi nước miếng của mình: "..."
Cô mới nghe thấy cái gì vậy?
Dương Tầm Chiêu không có đồng nào?
Chỉ như vậy là Dương Tầm Chiêu được coi là người không có đồng nào?
Hàn Nhã Thanh thật sự không biết phải nói cái gì luôn!
“Nhã Thanh, hiện tại Tầm Chiêu không có nhà, ở trên người lại không có tiền, nhà họ Đường chúng ta chính là nhà của thằng bé, sau này cháu cứ để thằng bé ở nhà họ Đường đi. Bà ngoại có tiền mà, bà ngoại cho thằng bé tiền.” Bà cụ Đường có thể là sợ lời nói này sẽ làm người ta hiểu lầm, lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Bà ngoại cho thằng bé tiền để thằng bé lập nghiệp một lần nữa.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, mặc dù là có chút buồn cười nhưng mà trong lòng vẫn rất cảm động, đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết rằng bà cụ Đường làm như vậy cũng là bởi vì cô.
Nhưng mà bà cụ Đường và ông cụ Đường thật sự rất đáng yêu, nếu là người lớn trong gia đình gặp phải loại tình huống này thì chắc chắn sẽ khuyên cô phải suy nghĩ lại cho cẩn thận, dù sao thì hiện tại Dương Tầm Chiêu ở trong mắt bà cụ Đường là người không có nhà, hơn nữa còn là người không có đồng nào.
Nhưng mà bà cụ Đường lại kêu cô phải chia sẻ hoạn nạn với Dương Tầm Chiêu, phẩm tính như thế này mới là khó có được.
“Bà Đường muốn cho cháu tiền để lập nghiệp ạ? Không biết là bà Đường chuẩn bị cho cháu bao nhiêu tiền?” Lúc Dương Tầm Chiêu "không có một xu dính túi" bước vào trong phòng khách, đúng lúc nghe thấy câu nói này của bà cụ Đường, lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt của Hàn Nhã Thanh, trong lúc nhất thời Dương Tầm Chiêu cảm thấy toàn bộ những nặng nề cũng đã biến mất hết rồi, trong nháy mắt tâm trạng cũng đã trở nên tốt hơn.
Chuyện ông cụ Dương "ngất xỉu" phải gọi xe cứu thương đến bệnh viện đương nhiên Dương Tầm Chiêu biết được, dù sao thì chuyện đó lớn như thế, sao anh có thể không biết được chứ.
Dương Tầm Chiêu hiểu ông cụ Dương và bà cụ Dương rất rõ, cho nên anh vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy được ông cụ Dương đang giả vờ. Lúc nãy Hàn Nhã Thanh quan sát được những thứ đó, đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng đã phát hiện ra, hơn nữa Dương Tầm Chiêu còn phát hiện những chi tiết mà Hàn Nhã Thanh chưa phát hiện, dù sao thì nhà họ Dương cũng là ngôi nhà mà anh đã sống gần ba mươi năm, đối với tình huống nhà tổ nhà họ Dương, anh hiểu rất rõ và anh cũng hiểu rõ thói quen của ông cụ Dương.
Cho nên sau khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy ảnh chụp do phóng viên đăng lên, vừa nhìn anh đã biết là ông cụ Dương đang giả vờ.
Khoảnh khắc này, Dương Tầm Chiêu trực tiếp cười lạnh thành tiếng, ông cụ Dương và bà cụ Dương quả thật là chuyện gì cũng có thể làm được.
Dương Tầm Chiêu biết ông cụ Dương giả vờ bệnh chắc chắn là muốn anh trở về nhà họ Dương, nhưng mà bọn họ có nghĩ đến bọn họ làm như vậy sẽ đẩy chuyện này lên đến tình cảnh nào không?
Dương Tầm Chiêu biết ông cụ Dương và bà cụ Dương đều là người thông minh, cho nên ông cụ Dương và bà cụ Dương biết rất rõ ràng chuyện này sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, và họ vô cùng rõ ràng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng gì đối với anh, nhưng mà bọn họ vẫn làm như vậy.
Hoặc là nói bọn họ chính là muốn cố ý tạo ra ảnh hưởng như vậy cho anh, bọn họ muốn để anh bị người ta chỉ trích, thậm chí bị người ta mắng, sau đó bọn họ đã có thể đứng ra làm người tốt để "giúp đỡ" anh.
Nhưng mà anh không cần bọn họ giúp đỡ, anh đã cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Dương, đã hoàn toàn không còn quan hệ nữa rồi.
Đương nhiên là cách giúp đỡ như thế của ông cụ Dương vào bà cụ Dương anh cũng không muốn nó nổi.
“Cháu cần bao nhiêu tiền thì bà cho cháu bấy nhiêu, tiền của bà mà không đủ thì không phải là vẫn còn tiền của ông nội Đường cháu đó à, nếu như mà thật sự không đủ nữa thì vẫn còn có thằng Lăng mà.” Bà cụ Đường biết là hiện tại Dương Tầm Chiêu đang nói đùa, nhưng mà bà lại rất nghiêm túc, bà thật sự muốn lấy tiền ra để Dương Tầm Chiêu lập nghiệp.
“Cháu cứ coi như là bà nội Đường đầu tư đi, bà nội Đường tin tưởng cháu.” Có thể là bà cụ Đường sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Dương Tầm Chiêu, cho nên lại bổ sung thêm một câu.
“Vâng ạ, cháu nhất định sẽ không để bà nội Đường thất vọng đâu.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu nhẹ cong lên, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng, anh có thể cảm nhận được tình thân chân chính ở nhà họ Đường.
“Được, như vậy là tốt rồi, cháu nhất định phải kiếm tiền nhiều cho bà nội Đường, đến lúc đó bà mới có thể cho các cháu bao lì xì nhiều.” Rốt cuộc cơn giận của bà cụ Đường cũng đã tiêu tan, trên mặt cũng đã lộ ra nụ cười, thật ra thì chuyện cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là loại hòa thuận vui vẻ giữa người nhà với nhau.
“Vâng ạ.” Dương Tầm Chiêu gật đầu đáp lời, giờ phút này trên mặt của anh không còn nét lạnh lẽo như bình thường, dẫu có cũng chỉ là vẻ ôn hòa hiếm thấy.
“Vũ Kỳ đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu không nhìn thấy người bạn nhỏ Vũ Kỳ, nhớ đến lúc trước ông cụ Dương lấy Đường Vũ Kỳ để uy hiếp anh, anh vẫn có chút không yên tâm.
“Vũ Kỳ đang ở trên lầu.” Sau khi Hàn Nhã Thanh cho Đường Vũ Kỳ đi ngủ rồi thì mới đi xuống đây, Dương Tầm Chiêu hỏi như vậy Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Để anh đi lên xem Vũ Kỳ một chút.” Dương Tầm Chiêu nhớ đến tiếng la của Đường Vũ Kỳ trong điện thoại hồi lúc trước, anh vẫn không yên tâm cho lắm, anh muốn tận mắt nhìn thấy Vũ Kỳ thì mới có thể yên tâm được.
“Được được, cháu đi đi, Vũ Kỳ chính là hạt dẻ cười trong nhà chúng ta, cháu thấy Vũ Kỳ thì tất cả cảm giác không thoải mái đều sẽ biến mất.” Bà cụ Đường liên tục gật đầu, cũng không tiếp tục ngăn cản Dương Tầm Chiêu giống như lúc trước nữa.
Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cùng nhau đi lên lầu.
Mới vừa đi được một nửa, điện thoại của Dương Tầm Chiêu đột nhiên lại vang lên, số điện thoại di động này chỉ có người vô cùng thân với Dương Tầm Chiêu mới biết được, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không biết.
Điện thoại bình thường hay sử dụng anh đã đặt nó trong phòng làm việc.
Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy thông báo trên màn hình, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng nhận: “Anh cả.”
Tiếng anh cả này của anh liền có thể biết được đối phương là ai.
“Tôi đều đã thấy chuyện này hôm nay rồi, cho dù cậu làm chuyện gì, cho dù cậu đưa ra quyết định gì thì tôi đều ủng hộ cậu.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Đường Lăng chậm rãi truyền tới, vừa nhẹ nhàng nhưng lại kiên định.