Giờ phút này điện thoại đang trong cuộc gọi, trên màn hình điện thoại không biểu hiện dãy số của đối phương, nhưng mà có thể nhìn thấy thời gian của cuộc trò chuyện.
Màn hình điện thoại di động của cô thể hiện thời gian trò chuyện là mười tám phút, mười tám phút?
Mười tám phút trước Dương Tâm Chiêu đã gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng mà cô rõ ràng đã tắt máy rồi, tại sao vẫn đang ở trạng thái trò chuyện vậy?
Chẳng lẽ là lúc nãy cô không cúp máy à?
Hàn Nhã Thanh nhớ đến lúc nãy cô đang định cúp điện thoại, ông cụ Hàn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô, dọa cô giật nảy mình, sau đó thì...
Sau đó nữa thì hình như cô không cúp điện thoại thành công.
Nếu như lúc nãy cô đã cúp điện thoại không thành công, như vậy thì...
Hàn Nhã Thanh run rẩy một cái theo bản năng.
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, Hàn Nhã Thanh nhớ lại cho dù là lúc nãy cô không có cúp điện thoại, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, Dương Tâm Chiêu chắc chắn cũng không có nghe điện thoại đâu nhỉ?
Dù sao anh cũng bận như vậy mà!!
"A lô..." Hàn Nhã Thanh đưa điện thoại di động đặt bên tai thăm dò gọi một tiếng, một tiếng gọi này hô hấp của cô rất nhẹ.
Nếu như giờ phút này không có ở bên lỗ tai của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn Dương Tầm Chiêu sẽ không nghe được.
Hàn Nhã Thanh đang thầm nghĩ, khẳng định là không trả lời, khẳng định là không trả lời!
"Nói." Chỉ là một giây sau giọng nói của Dương Tâm Chiêu đã truyền tới, chỉ nói một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa, trong lúc nhất thời cũng không nghe ra quá nhiêu cảm xúc.
Hàn Nhã Thanh lại hung hăng hít vào một hơi.!
Lấy tốc độ trả lời này của anh, Hàn Nhã Thanh rất nghi ngờ anh vẫn luôn câm điện thoại, vẫn luôn nghe.
Đoạn đối thoại mà lúc nãy cô nói với ông...
"Lúc nãy hình như em đã quên tắt điện thoại rồi." Hàn Nhã Thanh vẫn cảm giác khả năng vẫn luôn cầm điện thoại và nghe hẳn cũng không phải là quá lớn, dù sao anh lại là người bận rộn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngây thơ, nhàm chán như vậy.
Cho nên, rõ ràng giờ phút này lời nói của Hàn Nhã Thanh đã mang theo vài phân thăm dò.
Hàn Nhã Thanh nghĩ rằng có lẽ là lúc này Dương Tầm Chiêu đúng lúc muốn gọi điện thoại, cho nên đúng lúc cầm điện thoại lên.
Trùng hợp, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Tôi biết." Sao Dương Tầm Chiêu không nghe ra được ý dò xét của cô, khóe môi của anh chậm rãi cong lên từng chút từng chút một, câu trả lời sơ sài này mang theo vẻ hờ hững.
Hàn Nhã Thanh lại sửng sốt, anh biết à? Anh biết là có ý gì.
Anh biết đã đại biểu cho cái gì?
Lời nói vào giờ phút này của anh rất đơn giản, nhưng mà Hàn Nhã Thanh lại có một loại dự cảm không tốt.
Cô và Dương Tâm Chiêu đã ở chung với nhau được một đoạn thời gian rồi, cô cũng coi như là hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, lúc
Dương Tâm Chiêu càng ở trong tình huống như vậy thì càng nguy hiểm.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh vẫn ôm chút tâm lý may mắn, cô cảm giác Dương Tâm Chiêu là một người bận rộn như vậy chắc là sẽ không thể nào... "Đoạn đối thoại của em với ông cụ Hàn lúc nãy, những gì nên nghe được, những gì không nên nghe được, tôi đều đã nghe hết rồi." Nhưng mà một giây sau ở đầu dây điện thoại khác, cậu ba Dương gắn từng câu từng chữ truyền tới, hoàn toàn đã đánh vỡ một chút may mắn cuối cùng ở trong lòng của Hàn Nhã Thanh.
Nên nghe được? Không nên nghe được?
Hàn Nhã Thanh nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cái nào anh nên nghe? Cái nào anh không nên nghe?
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ trước sau, cảm giác anh nghe lén bọn họ nói chuyện như vậy là không đúng đâu, đương nhiên lời nói này Hàn Nhã Thanh bây giờ chắc chắn không dám nói ra.
Thật ra thì Hàn Nhã Thanh cảm giác dựa vào mối quan hệ giữa cô với Dương Tầm Chiêu, những lời mà lúc nãy cô đã nói với
ông cụ, Dương Tầm Chiêu có nghe được thì chắc cũng không có gì cả.
Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng!
Hàn Nhã Thanh nghĩ như vậy, anh đã nghe được rồi thì cứ nghe đi, cũng không sao cả.
"Ông xã..." Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng gọi một tiếng với điện thoại, vẫn là loại âm thanh ngọt ngào, mềm mại như bình thường.
"Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?" Ở đầu dây bên kia điện thoại, con ngươi của cậu ba Dương nguy hiểm nheo lại, trong giọng nói mang theo cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Tình huống gì đây?
Lời này có ý gì đây?
Mặc dù anh với cô là kết hôn trên hợp đồng, nhưng mà cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, làm sao lại không có quan hệ được chứ?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên lại nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cô lập tức đã hiểu rõ.
Cậu ba Dương đây là đang lấy lời nói lúc nãy của cô để chèn ép cô đây mà.
Nhưng mà anh có ý gì chứ? Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng, trên hợp đồng rõ ràng đã viết là kết hôn âm thầm, không công khai với người ở bên ngoài, ngoại trừ người nhà họ Dương thì không được nói cho những người khác.
Cho nên, lời mà lúc nãy cô đã trả lời ông nội đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?
Theo lý mà nói thì anh cũng không còn phải tức giận đâu chứ!
Vào lúc này ở trong phòng làm việc, thư ký Lưu đứng ngay thẳng ở một bên nhìn khuôn mặt âm u của tổng giám đốc nhà mình sắp biến thành màu đen, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Lúc này tổng giám đốc thật là đáng sợ.
Tổng giám đốc đây là đang nói chuyện điện thoại với ai vậy, tổng giám đốc nói không có quan hệ với người ta, sao mà tổng giám đốc cứ luôn cầm điện thoại nói chuyện với người không có quan hệ gì.
Anh ta cũng đã đi vào hơn mười mấy phút rồi, tổng giám đốc vẫn luôn cứ gọi điện thoại, có điều thì lúc nãy tổng giám đốc không nói gì nhưng mà vẻ mặt rất nghiêm trọng, thư ký Lưu liền nhận định đó là một cuộc điện thoại rất quan trọng, cho nên anh ta vẫn cứ luôn đứng đó mà không dám quấy nhiễu.
Nhưng mà bây giờ tổng giám đốc vừa mới mở miệng lại nói không có quan hệ với người ta?
Không có quan hệ mà tổng giám đốc lại gọi một cuộc gọi hơn mười mấy phút với người ta?
Sao mà anh ta cứ cảm thấy lời nói lúc nãy của tổng giám đốc miệng không giống với tim vậy chứ?
"Vậy anh nói thử xem, là có hay là không có đây?” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân mà
Dương Tầm Chiêu tức giận, bởi vì nghĩ không ra tại sao Dương Tầm Chiêu lại tức giận cho nên trong lúc nhất thời Hàn Nhã
Thanh cũng không xác định được nên phải trả lời Dương Tầm Chiêu như thế nào đây.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân chân chính mà Dương Tâm Chiêu tức giận.
Mộ Dung Tri đã từng nói, về phương diện tình cảm thì Hàn Nhã Thanh như là một kẻ ngốc, lời nói này thật sự không hề khoa
trương chút nào.
Dương Tầm Chiêu: "..."
Dương Tầm Chiêu cảm thấy hơi thở ngột ngạt đột nhiên lại mắc kẹt ở trong *** của mình, trong lúc nhất thời không thể lên được, cũng không thể xuống được. Giờ phút này nếu như cô đang đứng ở trước mặt anh, anh chắc chăn sẽ bóp chết cô không hề do dự một chút nào.
"Em cứ nói thử xem?" Dương Tầm Chiêu cố gắng đèn lửa giận của mình xuống, người phụ nữ đáng chết này, cô còn dám hỏi anh nữa hả?
"Ở trong nhà họ Dương thì mối quan hệ của chúng ta chính là vợ chồng, ra khỏi nhà họ Dương rồi thì chúng ta không có quan hệ gì cả." Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhấp nháy, dựa vào nội dung trong hợp đồng của bọn họ mà trả lời một câu chính xác nhất, hợp đồng là do cô viết, cho nên đối với hợp đồng thì cô đã phân tích hết sức kỹ càng.
"Cho nên anh cứ yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không tiết lộ mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài." Hàn Nhã Thanh lại bổ sung thêm một câu nữa, cô cảm giác nói như vậy thì cũng không thể sai gì nữa đâu nhỉ?
Bàn tay đang câm di động của Dương Tầm Chiêu nắm chặt lại, nắm thật chặt thiếu chút nữa bóp nát cả điện thoại, giờ phút này anh thật sự, thật sự muốn bóp chết cô.
Anh cảm thấy lúc này anh mà còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, đoán chừng thật sự có thể bị cô làm cho tức chết, một giây sau Dương Tâm Chiêu trực tiếp cúp điện thoại.