"Hiện tại cậu đưa cho thư ký Lưu." Nhưng Dương Tầm Chiêu không định tránh né, anh nói cậu năm Tào lấy giấy chứng nhận giao cho thư ký Lưu, chuyện đã đến mức này thì anh cảm thấy không có gì phải né tránh!!
"À, vâng." Cậu năm Tào ngẩn người, có chút bất ngờ, xem ra hiện tại anh ba không quan tâm gì cả.
Cậu năm Tào suy nghĩ rất nhiều trong lòng nhưng anh ta vẫn không chút do dự nghe theo cậu ba Dương nói, giao giấy tờ cho thư ký Lưu.
Mặc dù trước đó thư ký Lưu không biết chuyện này, nhưng lúc nãy anh ta nghe tổng giám đốc gọi điện thoại cho cậu năm Tào trong văn phòng thì cũng đoán được một chút, thư ký Lưu nhanh chóng nhận lấy.
"Cái gì vậy? Cậu năm Tào đưa cái gì cho thư ký Lưu?!" Mắt của phóng viên rất nhạy bén, huống chi Dương Tầm Chiêu không định né tránh, cậu năm Tào cũng không che giấu, cho nên rất nhiều phóng viên nhìn thấy được.
"Hình như là tài liệu gì đó? Cũng không biết là gì?"
"Cậu năm Tào đưa tài liệu cho tổng giám đốc Dương là có ý gì? Có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành sao?"
"Cậu năm Tào đưa tài liệu của Quỷ Vực Chi Thành cho cậu ba Dương, chuyện này có vẻ không đúng lắm?"
"Lúc này cậu năm Tào đưa tài liệu gì cho cậu ba Dương mới gọi là đúng? Chẳng lẽ giấy đăng ký kết hôn của công chúa Quỷ Vực Chi Thành và cậu ba Dương? Chẳng lẽ là giấy kết hôn của công chúa Quỷ Vực Chi Thành và cậu ba Dương?"
"À, điều này có thể lắm."
"Không thể nào? Ông cụ Dương vừa công bố cậu ba Dương và công chúa Quỷ Vực Chi Thành đính hôn, không thể kết hôn nhanh như vậy, hơn nữa nếu cậu ba Dương và công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã đăng ký kết hôn thì lúc ông cụ Dương tổ chức họp báo đã nói rồi, ông cụ Dương hận không thể nói cho mọi người biết chuyện liên hôn của nhà họ Dương và Quỷ Vực Chi Thành, đăng ký kết hôn còn bùng nổ hơn đính hôn, nếu có chuyện này thì ông cụ Dương chắc chắn đã nói rồi."
Mọi người bàn tán sôi nổi, suy đoán mọi tình huống, đương nhiên không ai đoán trúng.
"Anh ba, anh thật sự muốn làm như vậy sao? Anh phải suy nghĩ kỹ, đây không phải là việc nhỏ, hơn nữa nếu anh làm chuyện này..." Cậu năm Tào tới bên cạnh Dương Tầm Chiêu, thấp giọng nói ra điều lo lắng của mình, anh ta muốn anh ba có thể bình tĩnh suy nghĩ lại một chút.
Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn anh ta, ánh mắt này dường như rất bình thường nhưng làm cho cậu năm Tào cảm giác được sự kiên quyết không có bất cứ điều gì thay đổi được, cậu năm Tào còn chưa nói xong đã phải nuốt xuống.
"Sau đây tổng giám đốc của chúng tôi sẽ công bố, mọi người đừng hỏi nữa, cho nên mọi người cũng không cần chen lấn đến phía trước, có chen lấn cũng vô dụng, tổng giám đốc sẽ không trả lời vấn đề khác." Năng suất làm việc của thư ký Lưu thật sự rất cao, cho dù mời rất nhiều phóng viên, cho dù ở bên ngoài công ty, ngay cả ghế ngồi cũng không có nhưng thư ký Lưu vẫn nhanh chóng khống chế tình hình.
"Rốt cuộc tổng giám đốc Dương muốn công bố chuyện gì? Khi nào mới bắt đầu công bố?" Phóng viên cũng biết rõ tính cách của cậu ba Dương, biết rõ thư ký Lưu nói đúng thực tế, cho nên cũng không chen lấn lên phía trước nữa, chỉ nóng lòng chờ Dương Tầm Chiêu công bố.
Dù sao cậu ba Dương đã tạo ra khung cảnh lớn như vậy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Bởi vì mấy công ty truyền thông đang phát sóng trực tiếp hiện trường, tuy rằng Dương Tầm Chiêu còn chưa mở miệng nói chuyện, hiện tại video phát sóng trực tiếp đã đẩy các trang đầu trên mạng, hơn nữa bình luận phía dưới cũng bùng nổ.
Nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương công bố tin đính hôn xong thì luôn chú ý đến tin tức, cho nên bọn họ cũng nhìn thấy video phát sóng trực tiếp đầu tiên.
"Vì sao Tầm Chiêu tổ chức họp báo vào lúc này, nó muốn làm cái gì?" Bà cụ Dương nhìn video phát sóng trực tiếp thì sắc mặt hơi thay đổi, trong giọng nói mang theo lo lắng: "Tầm Chiêu sẽ không làm bậy chứ?"
Bà cụ Dương còn nhớ lần trước Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo, lần đó Dương Tầm Chiêu đã mạnh mẽ đánh vào mặt bọn họ, lần này Dương Tầm Chiêu lại muốn làm như vậy sao?
"Không lẽ nó cũng giống như lần trước nói chỉ cưới Hàn Nhã Thanh, không cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành?" Bà cụ Dương lo lắng nhất là điều này, đương nhiên hiện tại chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã được quyết định, Dương Tầm Chiêu không đồng ý cũng không được, bà cụ Dương lo lắng sẽ chọc giận thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.
Nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất bao che cho người của mình.
"Nó dám sao, nếu nó còn dám làm bậy, tôi lập tức đuổi nó ra khỏi nhà, nó đừng nghĩ đến mọi thứ nhà họ Dương nữa." Ông cụ Dương trầm giọng nói, hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không tin nó có thể bỏ được mọi thứ của nhà họ Dương, lúc trước nó trăm phương nghìn kế lấy được Dương Thị."
"Tôi lo lắng nó nhất thời nói bậy gì đó, đến lúc đó lỡ chọc giận thành chủ Quỷ Vực Chi Thành thì không tốt với Tầm Chiêu, nhà họ Dương và chuyện liên hôn này." Bà cụ Dương nói dễ nghe, nhưng chỉ có bà ta biết rõ trong lòng mình thật sự lo lắng điều gì.
"Bây giờ tôi gọi cho nó nói chuyện rõ ràng, nếu nó dám làm bậy thử xem." Ông cụ Dương cũng lo lắng, từ nhỏ đến lớn Dương Tầm Chiêu không quá nghe lời ông, cho dù là chuyện công ty hay là chuyện của mẹ Dương Tầm Chiêu thì cuối cùng Dương Tầm Chiêu đều không nghe theo ông.
Lần trước Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo bảo vệ Hàn Nhã Thanh, nhắm vào bọn họ đã khắc sâu vào lòng ông cụ Dương.
Ông cụ Dương nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Dương Tầm Chiêu, nhưng điện thoại vang lên tiếng kết nối, Dương Tầm Chiêu không nghe máy.
Ông cụ Dương nhìn qua video phát sóng trực tiếp, thư ký Lưu đã khống chế tình hình dưới lầu Dương Thị. không quá hỗn loạn, tuy rằng còn có chút ồn ào nhưng Dương Tầm Chiêu không đến mức nghe không thấy tiếng điện thoại vang lên.
Ông cụ Dương trầm mặt xuống, sau đó tiếp tục gọi cho Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu không có chút phản ứng nào, ông cụ Dương liên tục gọi mấy cuộc nhưng Dương Tầm Chiêu không nghe máy, sắc mặt ông cụ Dương ngày càng khó coi.
"Có lẽ Tầm Chiêu không mang theo điện thoại, Tào Du cũng ở đó, ông gọi cho Tào Du đi." Bà cụ Dương thấy không gọi được điện thoại thì trong lòng cũng rất sốt ruột, bà ta thật sự sợ Dương Tầm Chiêu nói bậy bạ.
"Đúng, đúng, gọi cho Tào Du." Ông cụ Dương nhanh chóng tìm số điện thoại của Tào Du gọi đi, Tào Du ở đó, chỉ cần gọi cho Tào Du thì có thể tìm thấy Dương Tầm Chiêu.
Lúc này thư ký Lưu đã khống chế được tình hình dưới lầu Dương Thị, cho nên cũng không còn ầm ĩ như trước, điện thoại của cậu năm Tào vang lên thì anh ta nghe thấy, anh ta lấy điện thoại ra, sau khi anh ta nhìn màn hình hiển thị thì khóe môi không nhịn được giật giật, ông cụ Dương gọi điện thoại cho anh ta thì chắc chắn đã xem phát sóng trực tiếp.
Mà ông cụ Dương rõ ràng muốn tìm anh ba.
Cậu năm Tào cầm điện thoại tới gần Dương Tầm Chiêu thấp giọng nói: "Anh ba, ông cụ Dương gọi tới, em nghe hay không nghe?"
Dương Tầm Chiêu chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói chữ gì.
Cậu năm Tào có chút mờ mịt, phản ứng này của anh ba là để anh ta nghe hay là không cho anh ta nghe?
Anh ba không thể nói rõ với anh ta sao?
Điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng, cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu không có phản ứng gì, anh ta suy nghĩ một lát rồi nghe máy, dù sao anh ba sắp làm chuyện này có liên quan đến ông cụ Dương rất lớn, lúc này cũng nên cho ông cụ Dương một cơ hội ngăn cản.
Lỡ lời nói của ông cụ Dương làm cho anh ba thay đổi suy nghĩ thì sao.
"Tào Du, cậu nói Tầm Chiêu nghe điện thoại." Cậu năm Tào vừa nghe máy thì giọng của ông cụ Dương truyền tới, đó là tiếng rống, vô cùng tức giận.
Cậu năm Tào thở dài một hơi trong lòng, hiện tại anh ba còn chưa làm gì, ông cụ Dương đã tức giận như vậy, nếu anh ba làm chuyện này thì có làm cho ông cụ Dương tức đến chết hay không?
Cậu năm Tào nhìn thoáng qua Dương Tầm Chiêu đang đứng bên cạnh mình, anh ta nghe tiếng ông cụ Dương quát lên trong điện thoại thì vẫn đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu, ông cụ Dương muốn nói gì thì nhanh chóng nói với anh ba đi, nếu không thì sợ là không còn cơ hội.
"Dương Tầm Chiêu, cháu muốn làm gì, lúc này cháu tổ chức họp báo để làm gì?" Lúc này mấy công ty truyền thông đều quay Dương Tầm Chiêu, cho nên cậu năm Tào đưa điện thoại đến bên tai Dương Tầm Chiêu thì ông cụ Dương cũng nhìn thấy được qua phát sóng trực tiếp, ông cụ Dương không chờ Dương Tầm Chiêu nói gì đã quát lên.