“Chú cứ nói tôi không phối hợp.” Nó bây giờ nhất định không thể ra ngoài, cho nên chỉ có thể cực lực nghĩ cách.
“lão đại, Đường Minh Hạo không phối hợp lắm.” Mắt Cố Ngũ lóe lên, cậu chủ nhỏ đã phân phó như vậy, anh ta đương nhiên phải nghe rồi.
“Ừ, tôi biết rồi” Cậu ba Dương nghe thấy lời của anh ta xong thì cũng không hỏi gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
“Gì? Ông ấy cứ cúp như vậy? Ý gì?” Đường Minh Hạo rõ ràng sững sờ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, lúc mấu chốt vẫn không bình tĩnh được, đặc biệt là lúc chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không nằm trong tâm kiểm soát, nó rõ ràng có chút gấp gáp.
“Tôi cũng không biết, cuộc điện thoại vừa nãy mở loa ngoài, cậu cũng nghe thấy rồi, lão đại vừa nãy không nói gì cả đã cúp máy rồi.” Cố Ngũ cũng vô cùng ngoài ý muốn với hành động này của lão đại nhà mình, không rõ là tình huống gì.
Đường Minh Hạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp, nghỉ hoặc càng thêm sâu, Dương Tầm Chiêu sao không ra bài như lẽ thường.
Tình hình này quá quỷ dị!
Đôi mắt Đường Minh Hạo lại dán vào camera giám sát, chính xác mà nói là dán vào xe của Dương Tầm Chiêu.
Chiếc xe vốn luôn đậu không chút động tĩnh gì đột nhiên động, đương nhiên, không phải cửa xe mở ra, mà là xe khởi động rồi.
“Chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu muốn vào?” Đường Minh Hạo không hề chớp mắt nhìn vào màn hình, cho nên rõ ràng phát hiện xe hành động, thấy xe dường như di chuyển về phía trước một chút, mắt nó mơ hồ thêm vài phân chờ mong.
Cố Ngũ lúc này cũng hoàn toàn không rõ là chuyện gì, giây phút này, nhìn tình hình này, Cố Ngũ cũng cảm thấy lão đại hình như muốn đi vào.
“Dương Tầm Chiêu sẽ không phát hiện bẫy đi?” Đường Minh Hạo không nhịn được suy đoán: “Dương Tầm Chiêu có phát hiện bất thường hay không, cũng không biết cái bẫy chúng ta sắp đặt đi?”
Đường Minh Hạo cảm thấy như vậy có lẽ là có khả năng nhất.
“Cậu chủ nhỏ nói rất có lý.” Cố Ngũ cũng cảm thấy khả năng nó nói rất lớn.
Xe của cậu ba Dương ban đầu không hành động quá lớn, lúc họ nói chuyện, xe chuyển động còn không tới nửa mét.
Cho nên xe của cậu ba Dương vẫn cách cái bây một chút.
Đôi mắt Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng lại trở nên kích động, chỉ là tốc độ xe di chuyển thực sự quá chậm, nhìn rất nôn nóng, nó hận không thể cho người đi đấy một chút.
Tuy nhiên, xe cách bây ngày càng gần, ngày càng gần.
Nhưng chính vào lúc này, xe bỗng dừng lại, mắt Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, đang nghĩ hoặc không hiểu thì một giây sau, xe của cậu ba Dương đã trực tiếp nhanh chóng lùi về sau.
Không giống lúc tiến tới ban nãy, tốc độ xe lùi rất nhanh.
Rất nhanh, xe của cậu ba Dương đã biến mất trong màn hình camera giám sát.
“Gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao Dương Tầm Chiêu đi rồi? Sao ông ấy đi rồi?” Đường Minh Hạo hoàn toàn nghệch mặt, nó thế nào cũng không nghĩ tới anh lại đi như vậy.
Dương Tầm Chiêu kêu người bắt cóc nó tới, anh rõ ràng tới Diêm Môn tìm nó, sao anh không vào đã đi rồi?
Chuyện này không bình thường đi?
“Đúng vậy, sao lão đại đi rồi?” Cố Ngũ cũng hoàn toàn ngây ngốc, lão đại còn chưa nhìn thấy Đường Minh Hạo, sao có thể đi như vậy chứ?
“Ông ấy có phải có chuyện gì khác không?” Đường Minh Hạo bắt đầu suy đoán, giọng nó lúc này rõ ràng có chút trầm thấp, Dương Tầm Chiêu cứ đi như vậy, vậy kế hoạch của nó sẽ hoàn toàn vô ích rồi.
“Hắn sẽ không.” Cố Ngũ trực tiếp phủ định suy đoán của nó: “Mấy ngày nay lão đại vì điều tra chuyện của cậu, mà đẩy đi hết những chuyện khác, không thể nào biết rõ cậu ở Diêm Môn lại không vào mà đi làm những chuyện khác, hơn nữa vừa nãy trong điện thoại lão đại cũng không nói có chuyện khác”
“Nếu lão đại có chuyện quan trọng khác, nhất định cũng sẽ gọi điện thoại dặn dò một tiếng, dù sao thì cứ để cậu ở lại Diêm Môn như vậy cũng không thích hợp.” Cố Ngũ đi theo cậu ba Dương nhiêu năm, vẫn là hiểu anh.
“Chú nói có phải là mẹ tôi quay về rồi không? Có phải mẹ gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu?” Đường Minh Hạo lại suy đoán, những chuyện khác Dương Tầm Chiêu có thể sẽ không quản, nhưng mẹ đối với ông ta mà nói nhất định là quan trọng nhất.
“Chú nói có phải mẹ tôi biết tôi bị bắt cóc rồi, gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, sau đó ông ấy liên đi gặp mẹ tôi không?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất thông minh, cho nên lập tức liền liên hệ mọi chuyện lại.
“Cũng có khả năng.” Cố Ngũ gật đầu, cảm thấy khả năng này cũng rất lớn.
“Cậu chủ nhỏ, cậu vẫn là mau gọi điện thoại cho bà chủ đi, tránh cho bà ấy nôn nóng.” Cố Ngũ nghĩ tới khả năng này, trong lòng cũng kinh hoảng, nếu như vậy, sẽ thật sự to chuyện rồi.
“Được.” Đường Minh Hạo vội đáp, dù nó làm càn, nhưng lại phân rõ nặng nhẹ, nó nhất định không thể khiến mẹ lo lắng, không thể khiến mẹ nôn nóng.
Nó nhanh chóng lấy điện thoại mình ra, sau đó trực tiếp tìm số của mẹ, muốn gọi đi.
“Gì, không đúng?” Nhưng lúc ngón tay nó chạm tới màn hình thì lại dừng lại.
“Sao lại không đúng?” Cố Ngũ thấy nó dừng lại, bất giác khẽ cau mày.
“Điện thoại tôi luôn giữ trên người, nếu mẹ phát hiện không thấy tôi, nhất định sẽ gọi cho tôi trước nhất, hơn nữa em gái ở nhà, em ấy hiểu rõ tình hình, em ấy nhất định sẽ nói cho mẹ biết, bào nên hẳn không phải mẹ phát hiện không thấy tôi...” Đường Minh Hạo lúc này hồi thần, bình tĩnh phân tích, nó phát hiện vừa nãy mình quá nôn nóng, suy đoán vừa rồi căn bản không hợp lý.
Mắt Cố Ngũ lóe lên, cậu chủ nhỏ phản ứng quá nhanh, vừa nãy cậu ấy rõ ràng nôn nóng như vậy, lại vẫn có thể nghĩ nhiều như thế, nhưng không thể không thừa nhận, cậu chủ nhỏ nói rất đúng.
“Vậy lão đại rốt cuộc sao lại đột nhiên rời đi?” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, biểu cảm thêm vài phân không hiểu, những khả năng cậu chủ nhỏ nói ban nãy đều sai, vậy lão đại sao lại rời đi chứ.
“Tôi gọi cho em gái hỏi thử trước.” Mặc dù Đường Minh Hạo phân tích mọi chuyện rõ ràng, nhưng vẫn không yên tâm lắm, bèn trực tiếp bấm gọi cho Đường Vũ Kỹ.
“Anh, tình hình bên anh thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, giọng Đường Vũ Kỳ đã truyền tới.
“Bên anh không có chuyện gì, anh bây giờ đang ở địa bàn của Dương Tầm Chiêu, là người của ông ấy dẫn anh tới.” Đường Minh Hạo nghe thấy lời của em gái liền biết bên nhà họ Đường không có gì, tất cả bình thường!!
Cho nên Dương Tầm Chiêu rốt cuộc là có chuyện gì?