Hiển nhiên là Đường Minh Hạo đã nhìn thấu tâm tư của Cố Ngũ, trực tiếp làm rõ cho Cố Ngũ.
Cố Ngũ hoảng sợ, chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, không phải đó chứ, anh ta cũng chỉ nghĩ thâm ở trong lòng mà thôi, vậy mà tiểu quỷ đã nhìn ra rồi à?
Tiểu quỷ có một đôi mắt nhìn xuyên thấu ư?
Không, tiểu quỷ là con của bà chủ, chắc chắn là tiểu quỷ cũng có thuật đọc tâm giống như bà chủ.
Một đứa nhỏ mới hơn năm tuổi sao lại có thể lợi hại như vậy?
Cái này còn có thiên lý nữa à?
“Bây giờ ông có thể gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu rồi đó, ông cứ trực tiếp mở loa lớn đi, ông cứ nói với Dương Tầm Chiêu là đã bắt Đường Minh Hạo trở lại rồi, ông hỏi xem Dương Tầm Chiêu muốn xử lý tôi như thế nào?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn thấy tác dụng lời uy hiếp của mình cũng gần đúng rồi, lúc này mới dặn dò một lần nữa.
Tay đang cầm điện thoại của Cố Ngũ rõ ràng run lên một cái, tiểu quỷ quả nhiên là tiểu quỷ, thật sự quá độc ác.
Đối với ba ruột của mình mà lại còn hung ác như thế.
Không, còn ác hơn ba ruột của mình nữa.
Tiểu quỷ đang đào hố à?
Lão đại sơ ý một chút thì chắc chắn sẽ trực tiếp rơi vào trong hố, sau đó bị chôn sống.
Thảm quá, thật là thảm, thật sự thảm quá đi thôi.
Cố Ngũ đột nhiên có chút từ chối không muốn gọi cuộc điện thoại này, anh ta thật sự không muốn gài bẫy lão đại, thật sự
không muốn. Nếu như anh ta thật sự dựa theo lời của tiểu quỷ mà gọi điện thoại cho lão đại, có khi nào lão đại nói mấy lời nói không tốt trong điện thoại, hậu quả đó Cố Ngũ cũng không dám nghĩ tới.
Đúng vậy, tiểu quỷ là con trai ruột của lão đại, lão đại là ba ruột của tiểu quỷ, con trai cũng không thể làm ba mình như thế nào được.
Nhưng mà tiểu quỷ sẽ nói dối với người khác, chuyện không có gì cũng có thể bị tiểu quỷ nói trở thành sự thật.
Hơn nữa tiểu quỷ sẽ cáo trạng, đến lúc đó nếu như tiểu quỷ cáo trạng với bà chủ rồi, vậy lão đại có quả ngon để ăn không đây?
Dùng đầu ngón chân cũng biết sẽ có hậu quả gì.
Lão đại thật là thảm quá đi.
Còn thảm hơn so với anh ta nữa.
Cố Ngũ cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi hay không.
“Gọi nhanh đi, có kì kèo cũng vô dụng thôi.” Đường Minh Hạo nhìn thấy Cố Ngũ do dự không muốn gọi điện thoại, có "lòng tốt”
nhắc nhở một câu: “Còn kì kèo nữa, trời đã sắp sáng rồi kìa.”
Cố Ngũ không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì bấm gọi cho cậu ba Dương.
Điện thoại vang lên hai tiếng, cậu ba Dương ở bên kìa liền nhận.
Cố Ngũ thấy cậu ba Dương nhận điện thoại, âm thầm hít vào một hơi, tốc độ nghe máy của lão đại rất nhanh, có thể nói là đang chờ tin tức ở phía bên này của anh ta.
“Lão đại, đã tìm được Đường Minh Hạo rồi.” Cố Ngũ suy nghĩ, vẫn là mở miệng nói.
“Ở nhà họ Đường à?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của cậu ba Dương rõ ràng có nhiều hơn mấy phần âm trầm.
“Đúng vậy.” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo đang đứng ở trước mặt, anh ta chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tiểu quỷ có thể đừng nhìn chằm chằm vào anh ta như vậy được không hả?
“Dẫn người đến đây cho tôi.” Cậu ba Dương suy đoán Đường Minh Hạo có lẽ ở nhà họ Đường, cho nên mới để người ta đến nhà họ Đường trông chừng, nhưng mà hiện tại thật sự đã tìm được người ở nhà họ Đường, trong lòng của anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Thế mà Hàn Nhã Thanh lại để Đường Minh Hạo ở nhà họ Đường?
Cố Ngũ mở loa ngoài, giờ phút này Đường Minh Hạo đang đứng ở trước mặt của Cố Ngũ, đương nhiên cũng có thể nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng.
Khóe môi của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, dẫn cậu đến à?
Ý tứ trong lời nói này của Dương Tầm Chiêu đã rất rõ ràng, trong lòng của Đường Minh Hạo cũng đã có đáp án.
Cố Ngũ thấy dáng vẻ của tiểu quỷ, trong lòng cảm thấy nặng nề, xem ra tiểu quỷ càng nghe thấy lời nói của lão đại thì lại càng không hài lòng.
Giọng điệu lúc nãy của lão đại quả thật cũng không tốt lắm, ý nhằm vào quá mức rõ ràng, khó trách tiểu quỷ sẽ tức giận.
Anh ta đã biết cuộc điện thoại này là cái hố do tiểu quỷ đào cho lão đại, quả nhiên lão đại đã rơi xuống hố.
Thật là, chuyện này càng ngày càng phức tạp.
“Lão đại, người đã được mang về rồi, đang ở Diêm môn, anh đến đây đi.” Cố Ngũ liên tục nói chuyện, giờ phút này Cố Ngũ nói rất nhanh, thậm chí còn mang theo mấy phần gấp gáp, anh ta chính là hi vọng sau khi anh ta nói xong sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, đừng để lão đại nói ra lời nào không tốt.
Cố Ngũ nói xong liền muốn cúp điện thoại, nhưng mà lại bị tiểu quỷ Đường Minh Hạo đứng trước mặt anh ta ngăn cản lại.
Tiểu quỷ Đường Minh Hạo gọi cuộc điện thoại này chính là vì muốn nghe thấy Dương Tầm Chiêu sẽ nói cái gì, cho nên sao
thằng nhóc có thể để Cố Ngũ cúp điện thoại dễ dàng như vậy được.
“Dẫn về rồi?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, hiển nhiên là cậu ba Dương có chút bất ngờ, nhưng mà anh lập tức cười lạnh một tiếng: “Tôi cho rằng Đường Minh Hạo giỏi biết bao, hóa ra cũng chỉ có như thế thôi.”
Cố Ngũ nghe thấy câu nói này của lão đại, khóe môi trực tiếp kéo ra. Lão đại, cầu xin anh đó, có thể nói ít vài câu được không hả?
Lão đại, anh như thế này là không tốt đâu, thật sự không tốt.
Tiểu quỷ đều nghe hết rồi.
Tiểu quỷ rất biết cách lừa người, hơn nữa tiểu quỷ còn đặc biệt thích cáo trạng.
Điểm quan trọng nhất chính là tiểu quỷ còn mang thù rất sâu đậm.
Tiểu quỷ Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói này của Dương Tầm Chiêu, khóe môi trực tiếp cong lên, trên mặt rõ ràng có nhiều hơn mấy phân ý cười, nụ cười đó vô cùng đáng yêu, vô cùng tươi sáng.
Mọi người ở đây nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu quỷ Đường Minh Hạo, người nào cũng có một loại cảm giác run rẩy trong đáy lòng, bọn họ biết rằng lần này lão đại thật sự thảm rồi.
Lúc nãy bọn họ không có làm gì tiểu quỷ hết, lời nói quá đáng cũng chưa từng nói, vậy mà đều bị tiểu quỷ vô tình lừa bịp, huống hồ chi lúc nãy lão đại nói ra những lời như thế.
Bình thường rõ ràng lão đại tích chữ như vàng, bình thường lão đại nói chuyện vô cùng ít, sao lúc này lão đại lại đột nhiên nói nhiều như vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ là lão đại bởi vì bắt được "tình địch" cho nên vui vẻ?
Quả nhiên trí thông minh của người đàn ông khi đang yêu đương đều không sử dụng được mà.
Mặc dù nghĩ lão đại của bọn họ như vậy là không tốt, nhưng mà chuyện này chính là sự thật.
“Lão đại à, thật ra Đường Minh Hạo rất lợi hại, cũng rất giỏi.” Cố Ngũ cảm thấy hay là anh ta phải cứu vớt lão đại nhà mình một chút, hơn nữa lời nói này của Cố Ngũ cũng muốn lộ ra một chút tin tức cho cậu ba Dương.
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn là anh ta sẽ không bao giờ khen Đường Minh Hạo, dù sao thì trước đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, trong mắt tất cả đám người bọn họ Đường Minh Hạo chính là tình địch của lão đại.
Dưới tình huống bình thường, cho dù có cho anh ta mượn mười cái lá gan thì anh ta cũng không có khả năng khen tình địch của lão đại ở trước mặt lão đại, cho nên hiện tại anh ta khen Đường Minh Hạo chắc chắn là không bình thường. Lão đại là một người thông minh như thế, chắc chắn là có thể hiểu được.
Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói của Cố Ngũ mà ngẩn người, sau đó Đường Minh Hạo nhấc mắt lên nhìn về phía Cố Ngũ, nụ cười bên khóe môi rõ ràng có nhiều hơn mấy phân ý vị thâm trường, hiển nhiên là Đường Minh Hạo đã nhìn ra dụng ý của Cố Ngũ.
Nhưng mà bây giờ Cố Ngũ và Dương Tầm Chiêu vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, hơn nữa còn đang mở loa ngoài, đương nhiên Đường Minh Hạo không thể nói thẳng Cố Ngũ được, cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào Cố Ngũ mà thôi.
Cố Ngũ bị tiểu quỷ Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, cả người không thoải mái, với lại Cố Ngũ thậm chí còn cảm giác được trán của mình đang bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh.