Nhưng quản gia Trọng hiểu rõ thành chủ nhà mình, xưa nay thành chủ nhà mình không bao giờ nói lời vô nghĩa.
“Những cô gái trẻ tuổi đều thích náo nhiệt, có lẽ cô ấy chỉ muốn quen thêm vài người bạn mà thôi.” Ánh mắt quản gia Trọng lóe lên, bất giác giải thích một câu. Sau khi điều tra được một số tư liệu liên quan tới Trình Nhu Nhu, trong lòng ông ta ít nhiều có chút thông cảm với Trình Nhu Nhu. Hơn nữa, tài liệu tra được không hề có sơ hở nào, nên trong lòng ông ta thật có chút dao động, có dao động thì tất nhiên sẽ theo bản năng che chở.
Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên, nhìn như đang cười, nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được ý cười.
“Thành chủ, ông cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?” Cuối cùng quản gia Trọng vẫn không kìm được hỏi thêm một câu.
“Trên các bữa tiệc làm sao mà kết giao được bạn bè chân chính, hơn nữa, cô ta cũng không phải vì kết bạn, mỗi lần xuất hiện trên bữa tiệc, thái độ của cô ta đều không phải đi kết bạn.” Trương Minh Hoàng lần nữa ngừng động tác vẽ tranh, quay mặt nhìn về phía quản gia Trọng, hiếm khi giải thích nhiều như vậy.
“Ý của thành chủ là?” Quản gia Trọng ngẩn người, đôi mắt khẽ chớp. Dù quản gia Trọng hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã có đáp án, dù sao ông ta cũng là quản gia toàn năng của Quỷ Vực Chi Thành. Dù ông ta nhất thời bị tình cảm che mắt, nhưng cũng không hồ đồ đến mức không thấy rõ tình huống.
Trương Minh Hoàng không nói gì nữa, ông ta biết quản gia Trọng đã hiểu, không cần mình nói thêm gì nữa.
Ngay từ đầu, ông ta đã không tin Trình Nhu Nhu kia là con gái của mình, mặc kệ Trình Nhu Nhu đáng thương cỡ nào, mặc kệ thân phận Trình Nhu Nhu kín kẽ cỡ nào, trong lòng ông ta, không phải chính là không phải, không thể vì bất cứ chuyện gì mà có chút sai lầm.
“Thành chủ, tôi hiểu rồi.” Quản gia Trọng hơi cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ thở dài một hơi. Đúng thế, một người lớn lên trong hoàn cảnh không tốt, có thể không có bản lĩnh quá xuất sắc, nhưng mà bản chất một người sẽ không dễ dàng thay đổi.
Dù có khổ nữa khó nữa thì bản chất đó của một người cũng sẽ không thay đổi.
Con gái Thành chủ có thể không xuất sắc, có thể không ưu tú, nhưng bản chất chắc chắn không thể có vấn đề.
Nhưng Trình Nhu Nhu kia…tham gia tiệc tùng liên tục như thế. Dù quản gia Trọng chưa từng cùng tham gia tiệc với Trình Nhu Nhu, chưa từng nhìn thấy tình huống cụ thể, thành chủ cũng chưa từng cùng xuất hiện với Trình Nhu Nhu, nhưng quản gia Trọng lại tuyệt đối tin tưởng phán đoán của thành chủ, tuy thành chủ không tận mắt thấy, nhưng chắc chắn cũng không phán đoán sai.
Ông ta hiểu ý của Thành chủ vừa nói, Trình Nhu Nhu tới tấp tham gia tiệc tùng như thế không phải vì quen bạn bè mà là vì khoe khoang, vì hư vinh.
Hơn nữa nghe ý của thành chủ thì thái độ của Trình Nhu Nhu khi tham gia tiệc chắc chắn có vấn đề, e là có chút ỷ thế hiếp người.
Đây chính là vấn đề phẩm chất của một người.
Một người muốn nhận được sự khẳng định của người khác, không phải là tận lực đi khoe khoang, mà phải có bản lĩnh thật sự, giống như cô chủ nhà họ Đường.
Cô chủ nhà họ Đường khiêm tốn như vậy, bình thường rất hiếm khi lộ diện, nhưng những lời truyền tụng về cô ấy chưa từng đứt đoạn. Hơn nữa, lời truyền tụng càng ngày càng khó nắm bắt, đều sắp truyền tụng cô chủ nhà họ Đường không gì không làm được.
Cô chủ nhà họ Đường mới là có bản lĩnh thật sự.
Quản gia Trọng lại cảm thấy tình huống của cô chủ nhà họ Đường hơi giống thành chủ năm đó.
Trình Nhu Nhu thật không thể so sánh với cô chủ nhà họ Đường.
Chỉ là đến bây giờ vẫn chưa thể xác định cô chủ nhà họ Đường và thành chủ có quan hệ hay không?
“Thành chủ, Thành ở Hồng Nguyệt Lâu bị Dương Tầm Chiêu gài bẫy chín nghìn tỷ.” Quản gia Trọng nghĩ đến cô chủ nhà họ Đường liền nghĩ đến thành hành động vĩ đại của Thành thiếu chủ.
“Tôi biết rồi.” Trương Minh Hoàng cũng không hề có bất kỳ phản ứng kỳ lạ nào, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
Quản gia Trọng không nói gì thêm nữa, quản gia Trọng cũng biết dù bình thường Thành thiếu chủ hơi càn quấy một chút, nhưng là chính sự thì chắc chắn sẽ không làm loạn.
Rõ ràng thành chủ cũng không để ý chuyện Thành thiếu chủ bị lừa mất chín nghìn tỷ.
Hơn nữa, ở Hồng Nguyệt Lâu, ngoài làm mất chín nghìn tỷ thì Thành thiếu chủ cũng không làm ra chuyện gì khác người. Thành thiếu chủ bị Dương Tầm Chiêu lừa mất chín nghìn tỷ nhưng cũng không gây bất kỳ phiền phức gì cho Dương Tầm Chiêu.
Thành thiếu chủ không phải loại người thua không trả tiền, cũng không phải loại người nhỏ mọn có thù tất báo.
Lúc này, quản gia Trọng đã hiểu ý của thành chủ, rõ ràng thành chủ rất vui vì cuộc đọ sức của Thành thiếu chủ và Dương Tầm Chiêu.
Dù không phải vì cô chủ nhà họ Đường thì chắc chắn vẫn có lợi với Thành thiếu chủ.
Bình thường Thành thiếu chủ quá tùy ý, thích làm gì thì làm, đó cũng vì mấy năm gần đây, Thành thiếu chủ chưa từng gặp đối thủ chân chính. Quản gia Trọng cảm giác sự xuất hiện của Dương Tầm Chiêu có thể áp chế sự kiêu ngạo ngút trời của Thành thiếu chủ một chút.
“Thành có phản ứng gì với Trình Nhu Nhu không?” Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, bất chợt hỏi.
“Thành thiếu chủ đối với Trình Nhu Nhu ư?” Quản gia Trọng ngơ ngác: “Thành thiếu chủ không hề có phản ứng gì với chuyện của Trình Nhu Nhu, cứ như không có một người như vậy, ông còn không hiểu Thành thiếu chủ sao? Chuyện cậu ấy không thèm để ý thì đừng mơ cậu ấy có thể phí một chút tâm tư, thái độ của Thành thiếu chủ đối với chuyện Trình Nhu Nhu giống hệt ông.”
“Thành không đi điều tra chuyện này sao?” Tay cầm bút vẽ của Trương Minh Hoàng dừng lại, đôi mắt nhanh chóng khẽ chớp một cái.
“Không có, hiện Thành thiếu chủ vẫn đang quan tâm chuyện của cô chủ nhà họ Đường, chuyện Thành thiếu chủ làm bây giờ đều có liên quan cô chủ nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nhanh chóng giải thích, lời của quản gia Trọng hơi dừng lại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị hơn: “Thành chủ, có cái gì không đúng sao?”
“Trước nay, Thành đều rất tò mò, nó biết rõ chuyện Trình Nhu Nhu có vấn đề, nhưng lại không đi thăm dò?” Ánh mắt Trương Minh Hoàng lướt qua chân dung trước mặt mình, khi nói lời này, đôi mắt vẫn bình thản, không có gì khác thường.
“Ý của ông là có lẽ Thành thiếu chủ biết được gì đó sao?” Quản gia Trọng thầm giật mình, âm thanh cũng bất giác đề cao một chút.
“Thành chủ, dù thỉnh thoảng Thành thiếu chủ hơi càn quấy, nhưng lại phân biệt rất rõ chuyện chính sự, hơn nữa, cậu ấy rõ ràng không phải đứa trẻ, sẽ không…” Quản gia Trọng thầm thở dài một cái, theo bản năng giải thích cho Thành thiếu chủ.
Trương Minh Hoàng đảo mắt, nhìn quản gia Trọng, ánh nhìn có vẻ kỳ quái: “Tôi không hoài nghi nó.”
“Hả? Ý vừa nãy của thành chủ là?” Quản gia Trọng hơi ngơ ngác, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, thành chủ không hoài nghi Thành thiếu chủ là được, ông ta đã chứng kiến Thành thiếu chủ lớn lên, nên ông ta rất hiểu nhân phẩm của Thành thiếu chủ.
Thành thiếu chủ chắc chắn sẽ không làm chuyện bất lợi với Thành chủ.