“Nhưng nếu dì đi nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp cô, liệu anh ấy có để ý dì không?” Giờ Sở Bách Hà cảm thấy mình khóc không ra nước mắt rồi.
Giờ bảo cô đi tìm cậu ba Dương để nhờ anh trả tiền giúp cô, liệu anh có để ý đến cô không?
Anh để ý mới là chuyện lạ đó!
Cậu ba Dương không sai người đá bay cô đi là may lắm rồi.
“Dì có thể nói tên ông nhỏ cháu ra” Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp.
Khóe miệng Sở Bách Hà không khỏi giật mạnh, nói tên cậu bé? Còn là ông nhỏ?
Trước mặt cậu ba Dương, cậu bé dám xưng là ông nhỏ à?
Nhưng Sở Bách Hà nghĩ dù gì Đường Minh Hạo cũng là con trai ruột của cậu ba Dương, nên nếu cô nói thẳng cho anh biết, nói không chừng anh sẽ trả tiền cho cô.
“Nhưng, dì không thể nói cho chú ấy biết cháu là con trai chú ấy” Đường Minh Hạo bổ sung thêm một câu.
“Bé cưng Minh Hạo, cháu cảm thấy dì không nói cho cậu ba Dương biết cháu là con ruột anh ấy, thì anh ấy có thể trả tiền cho chúng ta à?” Sở Bách Hà lại sửng sốt, cảm thấy cậu bé định bảo cô đi tìm cái chết.
“Chú ấy sẽ trả thôi” Mắt Đường Minh Hạo sáng lên, lúc nói câu này, cậu bé rất có lòng tin.
Đường Minh Hạo nói xong thì không để ý đến Sở Bách Hà nữa, mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc này buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, nên mọi người vẫn chưa ra ngoài, Đường Minh Hạo nhanh chóng ra khỏi phòng, rồi đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe ở tầng một, vì xe bọn họ đang đậu ở đó.
Đường Minh Hạo tìm thấy xe bọn họ, rồi ngồi vào đó đợi, không biết tiếp theo Dương Tâm Chiêu sẽ làm gì?
Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo rời đi, thì thở dài bất đắc dĩ, cô không thể không đi làm chuyện cuối cùng mà bé cưng Minh Hạo giao cho cô.
Thật ra cô càng muốn nhờ Mộ Dung Tri mang tiền tới đây, để cô nhanh chóng trả tiền rồi rời đi, nhưng cô biết nếu cô thật sự làm thế, chắc chắn bé cưng Minh Hạo sẽ giận cô.
Hơn nữa, trước giờ cô luôn là người thích xem náo nhiệt, lại có tính chỉ sợ thiên hạ không loạn, nên cuối cùng không thể kiềm chế được tâm tư đang rục rịch trong lòng mình.
Vật phẩm cuối cùng đã đấu giá thành công, cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc.
Vì Sở Bách Hà không trả tiền đặt cọc trước, mà lại đấu tới mấy món, lúc nãy ông chủ Hồng Nguyệt Lâu không tới thúc giục là vì nể mặt Mộ Dung Tri, giờ buổi đấu giá đã kết thúc rồi, tất nhiên phải tới phòng đòi tiền.
Nhân viên công tác đích thân tới thẳng phòng bao số 11 phục vụ.
Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho các vị khách ở phòng bao tầng hai, bạn không cần phải đi xuống thanh toán, mà sẽ có nhân viên công tác đích thân lên tận phòng.
“Cô Sở, giờ cô phải thanh toán mấy món đồ cô đã đấu giá chỗ chúng tôi lúc nấy rồi ạ!” Thái độc nhân viên công tác rất khách sáo, người có thể ngồi trong phòng bao tầng hai đều có thân phận, nên bọn họ không thể trêu nổi.
Hơn nữa mấy người này càng không thiếu tiền.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo tiền” Sở Bách Hà nhìn nhân viên công tác, thấy anh ta khách sáo như thế thì không nỡ làm khó anh ta, nhưng cô nhất định phải hoàn thành việc mà bé cưng Minh Hạo đã bàn giao.
“Hả?” Nhân viên công tác hơi sửng sốt, anh ta đã làm việc ở Hồng Nguyệt Lâu được mấy năm rồi, nên cũng xử lý nhiều chuyện tương tự như này.
Khách ở phòng bao tầng hai đấu giá đồ rồi, lại bảo không có tiền?
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.
“Cô Sở, cô có thể nhờ người chuyển khoản cho chúng tôi, hiện nay việc chuyển khoản rất thuận tiện và nhanh chóng ạ!” Nhân viên công tác cũng là người lanh lợi, nên phản ứng rất nhanh, nhạy bén nắm được điểm mấu chốt trong câu nói của Sở Bách Hà.
Sở Bách Hà nói không mang theo tiền, chứ không phải là không có tiền, nếu chỉ là việc không mang theo tiền, thì đơn giản thôi, cứ chuyển khoản qua cho họ là được.
“Xin lỗi, tạm thời tôi cũng không có nhiều tiền như thế để chuyển khoản” Sở Bách Hà nhanh chóng đáp lại.
“Cô Sở, vậy ý cô là sao ạ?” Nhân viên công tác bỗng có một dự cảm không tốt cho lắm, anh cảm thấy có lẽ hôm nay anh đã gặp phải người quyt nợ, bọn họ làm nghề này sợ nhất là gặp hạng người này.
“Anh đừng sốt sắng, đúng lúc tôi có một người bạn đang ở đây, để tôi nhờ anh ấy thanh toán cho các anh”
Cuối cùng Sở Bách Hà cũng nói ra mục đích của mình.
“Bạn cô? Xin hỏi bạn cô Sở là ai ạ?” Mắt nhân viên công tác lóe lên, trong lòng càng nghi ngờ hơn, nếu thật sự là bạn thân, thì mới đầu hai người nên ngồi cùng nhau mới phải?
Còn nếu là bạn bình thường, thì ai có thể giúp cô trả số tiền này?
Lúc nấy cô đã đấu khá nhiều đồ, tất nhiên số tiền cũng không nhỏ, hơn 600 tỷ đó? Bạn nào có thể giúp cô trả nhiều tiền như thế?
“Bạn tôi là cậu ba Dương, các anh cứ tới chỗ anh ấy, bảo anh ấy thanh toán giúp tôi là được” Thật ra lúc Sở Bách Hà nói câu này, trong lòng cô rất chột dạ, nhưng đây là kế hoạch của bé cưng Minh Hạo nhà cô, nên cô có chột dạ thế nào, cũng phải tiếp tục kế hoạch của cậu bé.
Nhân viên công tác ngẩn người, anh nhìn Sở Bách Hà như nhìn sinh vật lạ, bọn anh đều biết màn tranh giành quyết liệt giữa người trong phòng bao số 11 với cậu ba Dương lúc nãy.
Mới nãy cô Sở này đã giành đồ với cậu ba Dương, mà giờ lại bảo anh ấy trả tiền?
Cô Sở này bị điên à?
Nếu anh nhớ không lầm, những thứ mà cô Sở đấu đều giành từ tay cậu ba Dương, mặc kệ đó có phải là kế hoạch anh ấy hay không, thì chuyện cô Sở giành đồ với anh ấy là sự thật.
Nhân viên công tác nhìn Sở Bách Hà, thầm thở dài, rồi mới mở miệng nói tiếp: “Cô Sở, trò đùa này không hề mắc cười tý nào, chúng tôi là người làm công, mong cô Sở đừng làm khó chúng tôi”
“Tôi không nói đùa với anh, tôi nói thật đó, anh cứ đi tìm cậu ba Dương đi, nói là đồ do Đường Minh Hạo đấu, nhờ anh ấy thanh toán dùm, chắc chắn anh ấy sẽ trả cho các anh” Mặc dù Sở Bách Hà nói hơi lớn tiếng, nhưng trong lòng không hề có sự tự tin.
Cô cảm thấy khả năng cậu ba Dương trả tiền giúp cô sẽ không cao.
“Cô Sở, nếu cô vẫn kiên trì muốn nhờ cậu ba Dương thanh toán giúp cô, vậy làm phiền cô đích thân tới phòng bao nói rõ với anh ấy một lát” Nhân viên công tác cũng không ngốc, dù gì người có thể làm việc trong Hồng Nguyệt Lâu đều rất nhạy bén.
Tất nhiên anh ta không thể vì một câu nói của Sở Bách Hà, mà liều lĩnh đi đòi tiền cậu ba Dương được.
Nếu cô Sở cứ khăng khăng muốn nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp mình, vậy chí ít phải để cô tự đi nói rõ với cậu ba Dương.
Nếu cậu ba Dương đồng ý thì chuyện này sẽ không sao cả, nhưng lỡ anh ấy không đồng ý…