Khi cô vừa đi thì anh cũng tỉnh giấc khỏi giấc mộng dài. Anh ngồi dậy, những hình ảnh trong mơ như thước phim chạy lại trong đầu anh, chợt anh như nghĩ ra một thứ gì đó:" Đúng rồi, là vết bớt".
Anh vội vàng muốn biết sự thật, chạy thật nhanh sang phòng cô nhưng khi đứng trước cửa phòng anh lại hơi chần chừ, những việc mình vừa gây ra rất có lỗi với cô nên bây giờ không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Đưa tay lên rồi lại hạ xuống, cứ thế anh lập lại động tác ấy nhiều lần. Anh khẽ hít lấy một hơi thật dài, rồi đưa tay lên gõ cửa: " Cốc...cốc...cốc..." rồi cất tiếng:
" Hà Mạn Tuyết, cô có thể mở cửa cho tôi không?"
Không nghe thấy cô hồi âm, nghĩ rằng cô đã nghe thấy nhưng vẫn đang tức giận chuyện hồi nãy, liền cất tiếng thêm lần nữa:
" Cô đã thức dậy rồi thì mở cửa cho tôi đi. Tôi biết chuyện...chuyện hồi nãy là tôi sai, tôi thành thật xin lỗi"
Vẫn không thấy cô trả lời, anh thật sự dường như đã mất hết kiên nhẫn, nắm lấy tay nắm cửa " Không khóa!" Cảm giác bất an liền ập đến, anh mở mạnh cửa đi vào, đập vào mắt anh là căn phòng trống không, cửa sổ đang được mở những cơn gió bên ngoài thổi vào làm bay bay dèm cửa khiến ánh sáng cứ như ẩn như hiện trong căn phòng. Nhìn thấy cảnh tượng này, anh biết chắc chắn là cô đã bỏ trốn. Anh tức giận, đấm mạnh tay vào bức tường bên cạnh khiến nó xuất hiện vài vết nứt, bàn tay thấm đầy máu tươi, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi. Khi cơn giận của anh đang kên đến đỉnh điểm, chuẩn bị gọi đàn em đi tìm cô thù tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, đang chuẩn bị dập máy thì thấy tên của người gọi liền nhấc máy. Không biết nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của anh như thế nào, chỉ biết anh gập máy lại khuôn mắt nhíu mày thật chặt như thể con sư tử bị cướp mất miếng mồi của mình đang bừng bừng tức giận.
Anh đi thẳng xuống nhà, đến gara xe lấy một chiếc Lamborghini nhấn mạnh ga lao ra khỏi tòa biệt thự. Chưa đầy 5 phút sau, anh đã có mặt ở bar AND. Những thuộc hạ trông thấy anh liền cúi gập người 90° :
" Thiếu gia"
Anh không quan tâm mà đi thẳng vào bên trong, một tên bồi bàn đã đợi sẵn ở bên trong nhìn thấy anh liền đi thẳng đến, cung kính cúi người:
" Thiếu gia"
"Đâu?"
" Xin thiếu gia đi theo thuộc hạ"
" Đi"
Tên bồi bàn liền dẫn anh lên thẳng tầng hai. Đứng trước phòng 307, dường như vợ giận của anh đã mất khỏi không chế. Không nhìn lấy tên bồi bàn mà hỏi:
" Bao lâu?"
" Dạ thưa thiếu gia, khoảng tầm hơn 10 phút rồi ạ"
Anh khẽ gật đầu, lùi ra phía sau 2 bước, đôi chân dài khỏe khoắn của anh đập mạnh vào cánh cửa khiến nó rời ra vang lên tiếng "Rầm", anh tiến thẳng vào bên trong phòng. Lăng Phong khi thấy phòng bị đạp đổ hơi giật mình, theo quán tính quay đầu nhín ra ngoài cửa, nhìn thấy người phá cửa là anh, hắn kinh ngạc nhìn anh hỏi:
" Sao anh biết được mà đến đây?"
Anh phớt lờ hắn mà nhìn cô chăm chú, quan sát cô một lúc thấy cô không hề xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dường như nhớ ra chuyện gì liền tức giận quay mặt sang nhìn Nguyễn Lăng Phong, bước đến gần hắn, túm chặt lấy cổ áo gằn từng tiếng một hỏi:
" Cậu gan lắm mới dám động đến người phụ nữ của tôi"
Vừa dứt lời, một cú đấm như trời giáng giáng xuống khuôn tuấn tú của Lăng Phong. Từ khóe miệng của hắn chảy ra một vệt máu, khuôn mặt lệch hẳn sang một bên, ngã soãng soài xuống sàn. Đôi mắt anh lúc này đỏ ngầu khiến đôi mắt anh càng thêm hung dữ hằn lên tơ máu, gân xanh nổi lên làn da màu đồng khỏe mạnh như con quái vật đang mất kiểm soát. Chưa kịp để hắn nghỉ ngơi dù chỉ là một giây, anh cầm lấy chiếc ghế gần đấy đập mạnh vaò lưng hắn, do lực tác động quá mạnh chiếc ghế vỡ tan tành, đốt sóng của hắn dường như muốn vỡ vụn. Vẫn chưa nguôi giận, anh cầm lấy cổ áo xếch lên đẩy mạnh vào tường khiến vết thương ở lưng hắn càng thêm đau đớn. Anh đấm thêm mấy phát vào bụng hắn, một ngụm máu tươi từ khóe miệng hắn phun ra nhuộm đỏ cả một góc sàn. Nhìn thấy một thanh sắt ở gần đó, cầm lấy giáng mạnh vào người hắn, lồng ngực của hắn dường như muốn cỡ vụn. Chưa dừng lại ở đó, anh lấy một khẩu súng từ trong túi áo ra, đạn đã lên nòng, một người từ bên ngoài chạy vào ngăn hành động của anh lại:
" Đại lão, không thể giết hắn"