Willson ngồi trước màn hình giám sát, lúc nghe thấy tiếng Rose mở cửa đi vào thì lập tức đứng dậy. Nhìn gương mặt lạnh lùng của ba ta, Willson nhíu mày nghi hoặc:
- Chủ thượng, ngài nhất định phải làm đến mức đó sao?
Rose liếc Willson, thả từng bước chân kiêu ngạo đến bên tủ rượu ở góc phòng. Bà ta tùy tiện chọn một chai. Bao nhiêu năm qua, rượu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống đầy đau khổ của Rose.
Willson muốn khuyên bà, nhưng lời sắp nói ra lại vì thái độ lạnh nhạt của Rose mà nuốt trở về. Rosa đặt chai rượu xuống bàn, ánh mắt nhìn Willson không biểu lộ chút cảm xúc:
- Tôi biết cậu có tâm tư không nên có với con bé đó, nhưng giữa nó và cái chết cậu chỉ có thể chọn một. Willson, cậu nên cân nhắc kỹ lưỡng đấy…
Willson trầm mặc cuối đầu, nếu cái chết của hắn có giá trị thì hắn cũng bằng lòng đánh đổi. Đáng tiếc, nó không là gì trong mắt người đó.
Rose cười khinh bỉ, tình yêu con người thật sự quá yếu ớt. Ngay đến một thử thách nhỏ cũng không thể vượt qua mà lúc nào cũng luôn miệng nói thiên trường địa cửu, thật mỉa mai…
Tống Kiều muốn tìm Kỷ Đình Dạ, nhưng khi về đến nơi mơi biết hắn đã ra ngoài xử lý công việc. Quả nhiên người có tiền thường không nhàn rỗi, sống chung dưới một mái nhà mà lúc cần gặp cũng thật khó khăn.
Kỷ Đình Dạ không có mặt, nhưng người nhiều ngày nay hành tung bí ẩn là Bạch Tư Âm thì lại đang vui vẻ trông trẻ ở vườn hoa. Nhìn thấy Tống Kiều đến, Bạch Tư Âm liền mỉm cười đề nghị:
- Ta đang rất chán đây, cô Hạ có muốn cùng ta uống trà chiều hay không?
Tống Kiều dừng bước, lễ phép đáp:
- Vâng ạ, nếu đó là mong muốn của phu nhân.
Quản gia ở bên cạnh lập tức sai người hầu đi chuẩn bị, rất nhanh trà và bánh ngọt đã được mang lên. Bạch Tư Âm chờ khi người hầu đi xuống mới hiếu kỳ hỏi Tống Kiều:
- Lần trước chẳng phải còn gọi tôi là bác gái ư? Sao hôm nay đã đổi giọng rồi.
Tống Kiều bỏ một viên đường vào tách trà, cười đáp:
- Hôm đó là cháu không hiểu chuyện. Danh xưng “bác gái” này cần phải có sự đồng ý của phu nhân nữa.
Lời này người khác nghe không hiểu, nhưng Bạch Tư Âm thì khác. Bà mỉm cười, cất giọng bâng quơ:
- Cô Hạ đây đúng là rất có bản lĩnh, chẳng trách A Đằng luôn nhắc nhở tôi phải cẩn trọng khi đối đãi với cô. Nếu cô đã biết tôi không chấp thuận, vậy tiếp theo cô muốn làm thế nào để khiến tôi hài lòng.
Tống Kiều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tư Âm không có quá nhiều cảm xúc:
- Vì sao cháu phải làm cho phu nhân hài lòng? Mọi sự vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.
Bạch Tư Âm hơi bất ngờ trước lời nói này, sau đó bà lại cảm thấy rất có lý. Nếu Tống Kiều lấy lòng bà, vậy cô với những người phụ nữ trước đây muốn thông qua bà để đeo bám Kỷ Đình Dạ có gì khác biệt. Bạch Tư Âm bất giác có cái nhìn khác về Tống Kiều, cô gái này bề ngoài có vẻ rất tùy ý không quan tâm đến cái gì nhưng bên trong lại rất sâu sắc. Cô chỉ làm những việc mà cô thấy nên làm, dùng hành động để quyết định cái nhìn của người khác thay vì lời nói. Cô có được tình cảm của Kỷ Đình Dạ nhưng không hề muốn lợi dụng vào đó hay khoe khoang, càng không có ý định lấy lòng hắn. Cô thậm chí còn không xem Lưu Tuyết Lam là tình địch khiến cô ta giận đến điên lên. Bạch Tư Âm càng nghĩ càng thấy thú vị, bà rất tò mò tương lai sắp tới Kỷ Đình Dạ sẽ còn thay đổi như thế nào.
Tống Kiều không quan tâm suy nghĩ của bà, nhưng bị nhìn chằm chằm cũng hơi khó chịu. Ngay lúc cô muốn nhắc nhở sự khiếm nhã của Bạch Tư Âm thì Kỷ Duệ đã chạy đến ôm lấy cô nói bằng giọng ủy khuất:
- Cô Mẫn Hi đã đi đâu vậy? Duệ Duệ chạy khắp nơi tìm mà vẫn không thấy.
Tống Kiều xoa đầu cậu nhóc, biểu cảm vốn lạnh lùng ngay lập tức trở nên mềm mại.
- Cô có việc phải ra ngoài. Xin lỗi đã khiến Duệ Duệ lo lắng.
Kỷ Duệ lắc đầu, dùng ánh mắt cún con nhìn Tống Kiều.
- Vậy chúng ta còn được đi khu thương mại nữa không? Con đã đợi mấy ngày nay rồi.
- Được chứ, cuối tuần chúng ta sẽ đi.
Kỷ Duệ mỉm cười, dụi dụi đầu nhỏ vào bụng Tống Kiều.
- Cô Mẫn Hi thật tốt với Tiểu Duệ.
Tống Kiều bị hành động này của nhóc làm cho bật cười, cũng quên đi sự khó chịu vừa rồi do Bạch Tư Âm mang lại.
Quản gia lần nữa đi ra vườn, ông đến bên cạnh Tống Kiều cúi đầu cung kính:
- Hạ tiểu thư, tiên sinh vừa mới quay về. Ngài ấy nói có việc muốn tìm cô.
Tống Kiều gật đầu, cô nhẹ nhàng đẩy Kỷ Duệ ra.
- Duệ Duệ, bây giờ cô có việc cần gặp ba con. Con ngoan ngoãn ở đây chơi với bà nội nhé.
- Vâng ạ.
Tống Kiều cúi xuống thơm vào trán nhóc một cái rồi đứng lên. Cô theo quản gia đi vào bên trong biệt thự. Kỷ Duệ giữ nụ cười dõi theo bóng cô, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới quay về biểu cảm lạnh nhạt. Nhìn cháu trai lật mặt nhanh như lật sách, Bạch Tư Âm không khỏi lên tiếng cảm thán:
- Xem cháu kìa, diễn xuất tốt vậy thì nên đăng ký làm diễn viên nhí đi. Lỡ Kỷ Gia phá sản cháu còn có thể kiếm tiền phụng dưỡng cha già.
Kỷ Duệ ngồi lên chiếc ghế mà Tống Kiều vừa ngồi, hừ lạnh:
- Ai muốn dưỡng cha già chứ?
Bạch Tư Âm bật cười, liếc cháu trai:
- Xem con nói kìa, thật không hiếu thảo gì cả. Nếu để Hạ Mẫn Hi nhìn thấy phiên bản này của cháu, nói không chừng cô ta sẽ chạy mất dép đấy.
- Cô Mẫn Hi không phải là người như thế đâu. Mà bà nội này, bà có phải muốn làm mẹ chồng ác độc chia uyên rẽ thúy, sau đó rước ác nữ Lưu Tuyết Lam về đây cho ba con không?
Bạch Tư Âm đang thưởng thức bánh ngọt, nghe thấy chất vấn này thì suýt nghẹn. Bà uống một hớp trà để đè nén cảm xúc bạo hành trẻ em lại, tức giận nói:
- Con nghĩ ta tồi tệ đến thế à? Lại còn chia uyên rẽ thúy, xem ra gần đây học hành tiến bộ đấy. Nhưng con yên tâm, bà nội con không nhàm chán thế đâu.
Kỷ Duệ lúc này mới bớt u ám, ngoan ngoãn giúp Bạch Tư Âm rót trà:
- Bà nội thật sáng suốt. Cô Mẫn Hi rất tốt, cháu muốn cô ấy làm mẹ cháu.
Bạch Tư Âm hài lòng trước hành động hiếu kính của Kỷ Duệ, mỉm cười.
- Nhưng ta còn chưa nói ta chấp nhận mà. Muốn bước vào Kỷ Gia cũng không dễ thế đâu, cái gì cũng phải có giá của nó.
Kỷ Duệ xụ mặt, nhóc nhảy khỏi ghế đi thẳng vào trong nhà trước ánh mắt ngơ ngác của bà nội. Cái tính khí không vừa lòng liền trở mặt này là di truyền từ ai vậy chứ? Bà chắc chắn đây không phải là gen của Kỷ Gia rồi. Nha đầu sinh ra tiểu quỷ này tính tình cũng quá lớn đi, tiếc là người đã đã mất vì sinh khó. Không biết vì tình mẫu tử hay vì lý do nào khác, nhưng bà thật sự rất biết ơn khi cô gái đó đã giữ lại huyết mạch của Kỷ Gia. Cũng nhờ đứa trẻ này, Kỷ Đình Dạ mới có được vài phần nhân tính.