Vũ Minh Triết- anh ta đang tiếp khách gần đó thấy anh đang cùng cô đi xuống phía dưới, liền gác lại cuộc chuyện trò đang còn dang dở để đến chào hỏi. “ Hàn tổng, ngài đến rồi ạ. Tôi không biết ngài đã đến đây sớm như vậy, rất mong được Hàn tổng đây thứ lỗi!” Tên này cuối đầu xin lỗi nhưng vẫn liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đang choàng tay Hàn Thiên Ngạo. Nghe đâu anh lạnh khốc vô tình, hóa ra chỉ là lời đồn đại sai sự thật. ‘ Thì ra cũng chỉ được như này.’
“ Xin chào Lục tổng. Tôi có nghe qua về cô từ vợ tôi, đúng là đẹp hơn rất nhiều hơn trong tưởng tượng.” Vũ Minh Triết đưa tay về phía cô, trông có vẻ rất mong chờ điều gì.
Hành động này của hắn ta ngược lại làm cô rất hài lòng, cá đã cắn câu chỉ cần chờ thời gian hành động bước tiếp theo. Lục Mạn Y giả vờ e thẹn, vui vẻ đón lấy cái bắt tay của hắn nói cười.
Sau hơn 4 năm gặp lại, Vũ Minh Triết hắn ta đã thay đổi rất nhiều. Hắn ra dáng của một ông chủ tài phiệt khét tiếng; ăn bận sang chảnh và chỉnh chu hơn trước rất nhiều. Cũng có thể nói rằng Vũ Minh Triết đã hoàn toàn thay đổi mọi thứ bên ngoài, trông như một người xuất thân quyền quý mà che đi cái sự thật đã từng phải ngoi lên từ vũng bùn của hắn.
Không ai có thể biết thấy rõ được nội tâm bên trong con người đê hèn, vô ơn bội nghĩa, độc ác của hắn ngoài cô. Một kẻ hay ra vẻ đứng đắng, thiện lương nhưng thực chất lại là một tên sát nhan tàn bạo.
Cơn ác mộng năm đó đã nuốt chửng con người của Bạch Vi Vi, thao túng tâm lí biến cô thành một cô gái mạnh mẽ cứng rắn như bây giờ. Việc cô có mặt tại bữa tiệc ngày hôm nay đều nhờ một tay cô tạo ra, bởi vì cô muốn tiếp cận được cả gia đình của hắn. Đây cũng chính là bước đầu của kế hoạch.
Hàn Thiên Ngạo đứng kế bên chờ mãi vẫn khong thấy hai người kia buông tay liền tức giận.
“ Vũ tổng à. Chào cũng chào rồi, hỏi thì cũng hỏi rồi nên buông tay anh ra rồi chứ?...”
Vũ Minh Triết cứng họng, sau khi những lời răng đe của anh lọt vào tai thì sắc mặt anh ta liền tái nhợt, vội vàng buông tay cô ra rồi cuối đầu chào bỏ đi.
Ngay sau đó Lục Mạn Y bị anh kéo đi chỗ khác, trên mặt liền hiện ra vài nét khó chịu. Anh kéo tay cô dẫn đến ban công lầu hai, vừa đến nơi liền bị cô vung tay hất ra. “ Hàn tổng. Anh vượt quá giới hạn rồi.”
‘Gì chứ? Cô là ai mà lại dám rạch ròi vạch ra giới hạn giữa hai người như vậy. Đúng là người phụ nữ có đầu óc không được bình thường, anh bừa đẹp trai vừa tài giỏi được thân mật với anh không phải quá hời cho cô rồi sao. Vã lại đêm...đêm hôm đó không phải cô cũng rất vui vẻ mà.’ Hàn Thiên Ngạo ấm ức trong lòng, thấy cô xoay lưng rời đi nhưng vẫn không đuổi theo vì hiện giờ đang không vui. ‘ Đúng vậy cô ta có là gì đâu chứ. Sao mình phải quan tâm cô ta. Nhưng mà tại sao thái độ của cô ấy đối với mình và tên họ Vũ kia lại khác xa nhau đến như vậy. Hừm...Thật phiền phức mà!”
Sau khi bỏ đi, Lục Mạn Y một mình lang thang trong khu vườn hoa của biệt thự trên mặt mang theo vẻ tười cười. Nhưng thật sự bên trong cô đang rất hỗn loạn, cô khống chế bản thân mình không được manh động mà phá vở kế hoạch đã lâu, chậm rãi đi đến chiếc xích đu phía trước mặt mình rồi ngồi xuống. Cô gái nhỏ hít thật sâu, gồng mình không để nước mắt rơi...mở mắt nhìn lên bầu trời đầy sao nhớ về chuyện cũ: Năm đó khi Bạch Vi Vi vừa tròn 8 tuổi- cũng chính là cô, bố mẹ dắt tay đưa cô đi dạo trên một cánh đồng hoa oải hương rộng lớn, cô ngồi trên chiếc xích đu gỗ được bằng dây thừng phía sau là bố phía trước là mẹ, thay nhau đẩy đưa chiếc xích đu.
Nghĩ lại giây phút ấy dường như thật hạnh phúc biết bao, phải chăng khi đó cô biết trân trọng khoảnh khắc ấy thì tốt rồi...Đến đây không kìm lòng được nữa những giọt lệ buồn lả tả rơi xuống váy. Lục Mạn Y tự trách bản thân mình ngu ngốc mới dẫn tới cảnh tan nhà nát cửa như bây giờ. Đứa con gái mà nhà họ Bạch luôn bao bọc, yêu thương cũng đã không còn nữa, chỉ còn cô cháu gái lá vàng cành ngọc của Lục gia. Tiết trời dần dần lạnh hơn, càng khiến lòng người thêm chút tủi thân, trống trải, có lẻ cô nên quay lại thì tốt hơn. Đứng dậy nhanh chân đi vào phía bên trong, cúi đầu mà chạy không may đâm phải vật gì đó té lăn ra đất chưa kịp mở mắt ra nhìn rõ liền bị tóm lấy. Lục Mạn Y cố hết sức để vùng vẫy nhưng cũng bất lực. Bọn chúng bịt mũi cô bằng một chiếc khăn nhỏ có tẩm thuốc mê trong đó đợi cho cô ngất đi hẳn rồi mới bỏ vào trong một cái thừng lớn, khiêng đi.
Đến nơi chúng đặt cô lên một chiếc giường lớn rồi mừng rỡ gọi cho một người nào đó.
“ Chúng tôi đã giao hàng đến cho anh đúng như lời đã hứa. Có thể chuyển tiền được rồi chứ?”
“ Làm tốt lắm! Tôi sẽ thưởng thêm.”
Nói xong bên kia liền tắt máy, chúng để cô bên trong căn phòng tối một mình rồi rời đi. Một lúc sau lại có thêm một vài cô gái đi vào trên tay cầm theo bộ váy ngủ trông khá là bạo. Phải chính là để mặc vào cho Lục Mạn Y sau khi tắm sửa sạch sẽ cho cô. Từ lúc đến đây dù cho một phút giây cô cũng không được yên ổn.