"Khi nào?" Cố Trạm Vũ cười.
Vân Khanh cầm cốc nước trái cây lên, nghiêm túc nói, "Anh ném đôi giày thể thao màu trắng của tôi xuống bùn, khi tan học anh nhốt tôi trong lớp, còn rất nhiều chuyện khác nữa không thể kể hết được. Khi nó tôi quả thật ghét anh thấu xương."
"Nhưng sau này em lại một lòng yêu tôi." Ánh mắt anh ta sáng lên.
Vân Khanh cúi đầu, gác lại đề tài vui vẻ vừa rồi, "Đều đã là chuyện quá khứ… Đồ ăn lên rồi, chúng ta ăn đi."
Ánh mắt Cố Trạm Vũ không khỏi có phần ảm đạm, không nói gì, cầm miếng bít tết cắt ra cho cô.
Vân Khanh ngơ ngác nhìn, cảm thấy nhà hàng hình như hơi nóng, điều hòa bật nhiệt độ hơi cao, cô cởi áo khoác ra, đĩa bít tết đã đưa tới, Cố Trạm Vũ biết thói quen của cô, còn rắc thêm tiêu đen, cô cúi đầu ăn.
Ăn được ba miếng, cô cau mày đứng lên, "Tôi đến phòng vệ sinh một lát."
Rõ ràng là cô muốn đi vệ sinh, nhưng khi vào đó lại không đi được, trong bụng như có từng luồng sóng lớn, đùi hơi co rút.
Vân Khanh biết cơ thể có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào, ý thức vẫn rất tỉnh táo, chỉ là sống lưng đã xuất hiện mồ hôi, đoán rằng mình không phải bị cảm.
Nhưng khi đi ra, chân đã bắt đầu tê dại.
Có nữ phục vụ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì đi tới dìu cô, Vân Khanh giơ đỡ chán, lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn còn khá rõ ràng, cô nhìn thấy Cố Trạm Vũ đang ngồi trên ghế, cái gáy rõ ràng sắc bén.
Cô lại ngồi xuống, nhưng cơ thể như nhũn ra, muốn cầm ly nước trái cây lên cũng không có sức.
Loading...
"Cố Trạm Vũ... Tôi muốn về bệnh viện trước, dường như tôi đột nhiên không thoải mái."
Người đàn ông ở phía đối diện, môi mỏng giương lên thản nhiên nhai, sau một lát mới chậm rãi đặt dao dĩa trong tay xuống, anh ta cầm khăn ăn lên khẽ lau miệng, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài kia lặng lẽ mà nghiêm túc nhìn cô.
Vân Khanh xõa tóc, nhưng cơ thể vẫn bất giác cử động, mái tóc mềm mại óng ả buông xuống, dán lên gương mặt dần dần mơ màng của cô, giữa hơi thở mang theo màu sắc quyến rũ.
Cố Trạm Vũ vắt chéo chân, cau mày chờ đợi.
Đợi khi cô không thể chống đỡ nữa gục xuống bàn, anh ta liếc sang bên cạnh.
Trợ lý đi tới, khẽ gật đầu.
Vân Khanh bắt được âm thanh nói chuyện rất nhỏ của trợ lý, "... Lấy được từ Nam Mỹ, chủ tịch Cố yên tâm, tác dụng mạnh nhất, không thể dựa vào điều trị, chỉ có thể thông qua nam nữ kết hợp... Tác dụng của thuốc lan ra tuần tự, thiếu phu nhân đã không được... Hai viên của ngài ở đây, nhưng tôi đề nghị ngài uống nửa viên là được."
Vân Khanh cảm thấy lỗ tai ù đi có chút đau đớn, đầu óc cũng nháy mắt rút tơ bóc vỏ, Thể Hồ Quán Đính*, nhưng cô thấy Cố Trạm Vũ cho hai viên thuốc màu trắng vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn.
*Thành ngữ ”Thể Hồ Quán Đính ” ( 醍醐灌顶 ): Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc, đọc là tí hú guàn dǐng; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rưới lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.
Mà cô có thể phản ứng gì, ngay cả đưa tay ra để ngăn cản cũng không kịp.
Có ý gì? Cố Trạm Vũ có ý gì đây?
Cô hoảng sợ lắc đầu, ánh mắt tìm kiếm trên từng đĩa thức ăn trên bàn.
Cố Trạm Vũ bình tĩnh mà âm u đen kịt nhìn sang, không hề che giấu, chỉ vào ly nước trái cây cô đã uống hết.
Vân Khanh đột nhiên co đầu ngón tay lại, nắm mép bàn muốn đứng dậy, nhưng cơ bắp toàn thân giống như đang từ từ tan rã, tê dại kèm theo bủn rủn, bây giờ cô không bò dậy nổi.
Đôi môi hồng của cô run rẩy, chỉ lắc đầu, "Cố Trạm Vũ, anh điên rồi, anh điên rồi..."
Ngay cả giọng nói cũng không thể hiện được chút giận dữ nào, mềm mại không có sức khiến cô cảm thấy xa lạ.
Còn người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt phản chiếu sự tàn nhẫn kiên quyết và hung ác nham hiểm, chỉ nhìn cô giống như một động vật thân mềm nhỏ nhoi vừa được vớt ra từ nước, dần dần giãy giụa trong tuyệt vọng.
Vân Khanh trượt khỏi ghế, ngã lên thảm trên sàn, cô vẫn không quên cầm túi xách, muốn chậm rãi đi về phía cửa nhà hàng.
Đôi giày da sáng bóng xuất hiện bên cạnh chân cô, Cố Trạm Vũ cúi xuống, cà vạt buông xuống đôi môi ấm nóng của cô, trên trán anh ta cũng xuất hiện một sợi gân xanh, hai giọt mồ hôi mỏng, vươn tay nắm lấy cánh tay mềm nhũn của cô, "Tôi không có thời gian để dây dưa với em, hôm nay tôi có chuẩn bị mà đến, Khanh Khanh, muốn cùng em ăn cơm không phải là giả dối*, chúng ta cũng đã rất vui vẻ, chứng tỏ chúng ta có thể sống hòa hợp, chỉ cần em sẵn lòng... Tiếp theo, tôi chặt đứt đường lui của chúng ta, hoàn toàn đứt, chỉ có thể đi về phía trước, tình huống của chúng ta đặc biệt, chỉ có thể bỏ thuốc, em đừng sợ, tôi cũng uống."
*Câu gốc: Hư tình giả ý 虚情假意 chỉ sự giả dối, không thật, Tiếng Việt có câu tương tự là khẩu phật tâm xà
"Khác với những loại thuốc khác, đúng không? Tôi hoàn toàn không nhận ra..." Vân Khanh nắm được mu bàn tay anh ta, lạnh lùng chỉ trích, "Tại sao anh nhất định phải cực đoan như vậy?"
Ánh mắt anh ta tàn nhẫn, "Bằng không, tôi không thể chạm vào em được."
"Đó không phải là lỗi của tôi!" Vân Khanh ra sức lắc đầu, hai tay run rẩy, "Là anh có vấn đề, là anh cần uống thuốc, tại sao anh phải khiến tôi muôn kiếp không trở lại* được theo? Tôi đã nói tôi không cân nhắc đến đề nghị đó của anh, tôi cũng không hề có lòng tin có thể nối lại tình xưa với anh..."
*Câu gốc: Vạn kiếp bất phục 万劫不复
"Sau đêm nay, mọi thứ sẽ khác." Cố Trạm Vũ bống chốc ôm ngang cô lên, đôi chân thon dài bước qua tấm thảm lông nhung.
Nhìn ánh mắt cố chấp đến điên cuồng của anh ta, Vân Khanh sợ hãi đến tận đáy lòng, cũng tuyệt vọng đến đáy cốc.
Cô vùng vẫy ở cửa phòng hồi lâu, nhưng tiếng kêu cứu ngay cả đứng cách đó một mét cũng không nghe thấy được, khàn khàn quyến rũ khó có thể lọt vào tai, cô vẫn run rẩy muốn mở điện thoại trong túi xách ra, Cố Trạm Vũ cứ nhìn cô vùng vẫy giãy chết như thế, cho đến khi cả người cô ướt đẫm mồ hôi, anh ta giao cô cho hai nữ giúp việc trong phòng.
Hai người kia dìu Vân Khanh vào phòng tắm, bồn tắm xa xỉ phủ đầy cánh hoa bồng bềnh, Vân Khanh cúi người xuống uống mấy ngụm nước, đầu óc hơi tỉnh táo hơn một chút, nhưng cơ thể lại như con cá hấp hối thiếu nước, không thể đi đến bể cá được, cuối cùng, cô bỏ cuộc, mặc cho hai cô ta hí hoáy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, họ lại đưa cô ra ngoài, mặc thứ gì đó lên người, rồi đặt cô giường lớn.
Cơ thể rất nặng nề, hơn nữa sau khi xoa bóp tinh dầu thì càng ngày càng nóng, Vân Khanh từng có kinh nghiệm thuốc đông y tương tự, nhưng không giống lần này, cơ thể bị nhiệt độ bào mòn từng chút một, không lập tức cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong đầu vẫn còn sót lại một chút dấu vết tỉnh táo, thấy rõ xung quanh căn phòng, thấy rõ người đàn ông từ ngoài cửa đi vào.
Cố Trạm Vũ cũng sửa sang lại, thân hình cao lớn mặc áo choàng tắm từ từ đến gần mép giường, anh ta nhìn người phụ nữ không có khả năng giãy dụa trên giường.
Bọn họ mặc cho cô một chiếc váy voan mỏng trong suốt màu hồng nhạt, chất liệu mềm mại lay động trên làn da của cô, ở giữa ngựa là dây đai lưới vàng rỗng, dây thắt lưng mỏng manh, yếu ớt không chịu nổi, giống như chỉ cần đưa tay ra là chiếc váy ngủ sẽ tuột khỏi cơ thể cô.
Cô khó khăn lật người, hít thở giống như cá nhỏ phun bong bóng, đáng thương yếu ớt như vậy, chỉ cần anh ta muốn, nhất định là mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Trái tim anh ta một nửa thì lạnh như băng một nửa lại nóng bỏng, nhìn cô tay trói gà không chặt như vậy, có một loại cảm giác khống chế biến thái.
Ánh mắt rơi lên bờ mông trắng như tuyết mà làn váy không thể che lấp, Cố Trạm Vũ hút liên tiếp hai điếu thuốc, trong mắt là vẻ u tối khó tả, đi về phía cô, tay chống bên cạnh cô rồi lên giường, chân dài gập lại, cơ thể bao trùm lên, Vân Khanh cảm nhận được nguồn nhiệt phái nam bao phủ, nháy mắt trong đầu thoáng rùng mình, nhưng cơ thể lại mềm mại không giải thích được.
Cô mím chặt đôi môi đỏ bừng, nâng hai tay lên, buồn thương nhìn gương mặt có chút căng cứng của anh ta, "Không... Không nên như vậy đúng không?"
Giọng cô đã không thể phát ra âm thanh bình thường, trong mắt ướt đẫm đầy xót xa.
"Còn cách nào khác không?" Cố Trạm Vũ cười khổ, "Tôi biết đây không phải là sự kết hợp bình thường, đây là ép buộc, nhưng chúng ta công bằng, tôi ép buộc em, cũng ép buộc chính mình."
Vân Khanh đột nhiên trở nên bình tĩnh, vừa thương hại anh ta, vừa thương hại bản thân, nhàn nhạt chua xót nói, "Tôi cũng có lòng tự trọng của phụ nữ, Trạm Vũ... Thật sự, anh phải cưỡng ép chính mình mới có thể muốn tôi, tôi thà cái gì cũng không muốn, cảm thấy cay đắng làm sao!"
Người đàn ông trên người khàn khàn hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay yếu ớt không còn sức của cô, đè lên đỉnh đầu.
Ánh mắt anh ta nhìn cô dần dần lộ ra si mê từ trong sâu thẳm, anh ta lắc lắc đầu, nhắm mắt cúi đầu xuống, "Tôi của với bọn họ thì sao? Mỗi ngày thức dậy, thấy một vài gương mặt, giống như đang nằm mơ, nhớ không nổi gương mặt kia là của ai, trong cơ thể là sự trống rỗng không cách nào hình dung nổi. Bởi vì, cuối cùng tôi vẫn không có được em, mà thứ tôi muốn lấy nhất, chỉ có em mà thôi. Tiểu Khanh... Một em hoàn hảo, vốn nên là của tôi, là của tôi! Tại sao nó lại mất đi như vậy? Tại sao? ..."
"Ta muốn em." Đôi môi mỏng điên cuồng của anh ta thô bạo hôn lên gương mặt của cô.
Vân Khanh né tránh không ngừng, màng nhĩ dường như muốn vỡ ra vì hơi thở gấp gáp của anh ta, đây cũng là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh ta gọi cô một tiếng ‘Tiểu Khanh’, cái tên thân mật giống như cha gọi cô vậy.
Trong giọng nói của anh ta là sự tuyệt vọng và căm thù nhất, cô luôn biết.
Cô hoảng hốt chớp chớp mắt, trong óc trống rỗng, nhìn trần nhà đẹp đẽ phức tạp, lông mi run lên rồi từ từ khép lại, thầm nghĩ, không bằng cứ vậy đi.
Để anh lấy đi, quả thực cũng thuộc về anh, cô đã đợi nhiều năm như vậy phải, thật ra thì cũng đang đợi, một khối thể xác, anh lấy được, cũng có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, sau đó tất cả hiểu lầm đều được gỡ bỏ, hai người cũng có thể được giải thoát...
Hơn nữa, hơn nữa... Cô cũng giải quyết được Lục Mặc Trầm, cô không cần phải thấp thỏm bất an lo lắng hãi hùng, cũng không cần phải hận bản thân khi thỉnh thoảng bị anh trêu chọc đến mất hồn mất vía nữa, chịu đựng lương tâm đạo đức hành hạ.
Người đàn ông đó, nhiệt độ cơ thể cương nghị của anh, hơi thở nóng như thiêu đốt của anh, nụ cười sâu lắng mê hoặc của anh, ánh mắt sâu đen không hề che dấu dục vọng của anh, như một con báo xấu xa muốn ăn thịt cô, còn có sự nghiêm túc của anh, anh là người đáng tin cậy khi giúp đỡ cô, anh khi thì lạnh lùng lúc lại tàn nhẫn...
Vân Khanh nhắm mắt lại, ném hình dáng kia đi, cô không hiểu tại sao lúc này lại không thể tưởng tượng nổi mà nhớ tới người đàn ông ấy?
Vành tai đột nhiên đau nhói, là Cố Trạm Vũ đang cắn cô, cô hoảng hốt mở mắt ra, chạm vào con ngươi xám đen của anh ta, anh ta nắm lấy má cô, giọng nói sắc bén tàn nhẫn, "Vân Khanh, tôi cảnh cáo em, nghĩ đến người đàn ông khác, tôi sẽ giết em! Bẻ gãy cổ của em!"
"Tôi..." Cô không hiểu sao mình lại thất thần, cô hoảng loạn lắc đầu, bắt đầu sợ một Cố Trạm Vũ như vậy, khóe mắt anh ta đỏ ngầu, hơi thở như lửa, giống như một con dã thú tẩu hỏa nhập ma, cô đột nhiên nhìn ra cửa, chợt hi vọng ai đó xông vào, chấm dứt tất cả chuyện này...