Vân Khanh nghe thấy câu nói của Lục Nhu Hi như có ý gì, trong lòng không khỏi chìm xuống: "Chuyện gì? Cố Trạm Vũ, các người muốn bắt tôi làm chuyện gì?!"
Lục Nhu Hi mím môi, khóe miệng sắc bén tiếp tục chửi bởi: "Hừ, lăng nhăng bên ngoài, còn mặt mũi đòi ly hôn với Trạm Vũ của chúng tôi? Chú ý của cô cũng hay thật đấy, nhận 40% cổ phần và một nửa tài sản, sau đó đi nuôi con của người đàn ông khác bên ngoài?"
"Mẹ?" Cố Trạm Vũ nhướn mày.
"Con trai, con không nhắc đến thì mẹ cũng có cách biết được những chuyện ghê tởm của người phụ nữ này! Và cả đám thân thích Vân gia của cô ta nữa! Vân Khanh, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô đừng hòng nghĩ đến chuyện li hôn. Chỉ cần tôi không gật đầu thì Trạm Vũ sẽ không cho cô một con đường sống nào đâu. Chúng tôi muốn giữ cô lại để dằn vặt, hành hạ cô. Từ giờ trở đi, cô ngoan ngoãn sống ở đây cho tôi, đừng ra ngoài làm mất hình tượng của Cố gia nữa. Cô cũng không được phép đến thăm cha cô, còn cả cái phòng khám đáng xấu hổ của cô nữa, Trạm Vũ sẽ lập tức xử lý!"
Sắc mặt Vân Khanh càng ngày càng xấu, đến chuyện phòng khám thì đã chính thức chọc giận cô: "Bà Lục, tôi có quyền tự do sống và làm việc, chắc hẳn là bà phải nắm rõ điều này. Nếu dám đụng đến phòng khám của tôi, các người cứ thử xem!"
Cố Trạm Vũ nhìn vẻ bất an trên mặt cô, khẽ nháy mắt với vệ sĩ.
Vệ sĩ lập tức ngăn Vân Khanh lại, đẩy cô vào phòng. Cánh cửa đóng lại, ngăn mấy tiếng mắng chửi của Vân Khanh.
Cố Trạm Vũ nhíu mày: "Mẹ, tính cách cô ấy ngang ngược như thế, mẹ làm thế chỉ sợ ngược lại sẽ..."
"Con sợ cái gì? Bây giờ cô ta vẫn là con dâu của Cố gia, chẳng lẽ lại không phối hợp? Còn con nữa, Trạm Vũ, dạo này con cũng phải thu liễm lại đi. Loại người như Vân Sa, cho dù con có muốn trả thù Vân Khanh thì cũng phải nghĩ đến mặt mũi Cố gia chúng ta. Bây giờ hình tượng cá nhân của con rất quan trọng, mẹ không cấm con ra ngoài tìm phụ nữ, tóm lại là phải sinh một người thừa kế, nhưng phải qua chuyện này mới được."
Cố Trạm Vũ vô cảm, sinh con? Anh ta hơi xuất thần, đã bao nhiêu năm không nghĩ đến chuyện sinh con.
"Con cũng nên nhanh chóng sinh được một đứa con trai." Lục Nhu Hi cắn răng: "Lần trước Vân Dật suýt nữa là phải ngồi tù, mẹ cũng âm tầm giúp sức, nhưng con lại mềm lòng! Con có biết là Vân Dật sẽ là mối đe dọa lớn nhất..."
"Mẹ, ý của me là gì?"
Lục Nhu Hi thở dài, sâu xa nhìn con trai, cười lạnh: "Hừ, sau lần này, mẹ con chúng ta sẽ đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Sau khi thân phận tăng cao, mẹ xem Cố Diệu Thành còn dám đối xử như thế với chúng ta hay không!"
...
Tám rưỡi Lục Nhu Hi rời đi, Cố Trạm Vũ lên lẩu, mở cửa phòng khách.
Loading...
Trong phòng không mở đèn, vừa đi vào đã va phải cái gì đó. Anh ta cau mày mở đèn lên thì thấy cả căn phòng lộn xộn.
Vân Khanh dựa ở trên giường, ôm đầu, thấy anh ta vào cũng không có phản ứng gì.
Cố Trạm Vũ cau mày: "Cả một ngày không ăn gì, tuyệt thực à? Tại sao lại phải làm khó chính mình như vậy?"
Vân Khanh mím môi tái nhợt, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi phản chiếu ánh mắt lạnh lùng và cũng đầy mệt mỏi của anh ta: "Cố Trạm Vũ, anh ngả bài đi."
Cố Trạm Vũ hơi ngừng lại, đôi chân thon dài đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống. Từ góc độ này, chiếc cằm của cô càng thêm xinh xắn, thân hình càng thêm mảnh khảnh.
Anh ta ngồi xuống bên giường: "Tôi cần cô từ nay về sau làm một người vợ thật tốt. Hai ngày nữa chúng ta phải tham gia một dịp trọng đại.
"Đóng vai vợ anh?" Vân Khanh cười nhạt: "Vậy thì anh không cần phải giam tôi lại như thế. Hai ngày sau đúng không? Tôi đồng ý, sau đó có phải là anh có thể kí đơn ly hôn rồi đúng không?"
Anh ta vươn tay nâng cằm cô lên, ánh mắt tối sầm lại: "Những lời tôi nói cô đã quên rồi à? Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn. Nếu như không chịu phối hợp, tôi sẽ khiến cho sự nghiệp của cô và cả gia đình cô trắng tay!"
"Cố gia các người đều là những kẻ điên, mẹ của anh thì vặn vẹo, anh thì không có điểm dừng. Năm năm nay tôi đã chịu đựng đủ rồi, Cố Trạm Vũ, tôi cho anh biết, phòng khám là tâm huyết của tôi, nếu như anh dám động vào nó, tôi sẽ liều mạng với anh..." Phòng khám là giới hạn của Vân Khanh, bọn họ sao lại cứ phải ép chết người như thế chứ?
Cô tức giận như một con báo, xông lên định đánh anh ta.
Cố Trạm Vũ ban đầu còn hơi né tránh, nhìn thấy đôi mắt ướt át và hơi thở hổn hển của cô, xương cốt gầy yếu như một con thú nhỏ. Hai tay anh ta khẽ động, thân hình cao lớn đè cô xuống giường, anh ta cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn bất lực của cô, ánh mắt đầy sự thỏa mãn: "Cô có biết là mình rất bé nhỏ không? Khanh Khanh, hợp tác với tôi thì tôi sẽ không động đến sự nghiệp của cô. Ba ngày này cô không được ra ngoài, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị. Cô thông minh một chút, đừng lén lút gọi điện thoại sau lưng tôi, tránh để tôi đổi ý!"
Đến tận khi cô không nói gì nữa, Cố Trạm Vũ mới ra ngoài.
Ngày hôm sau, người giúp việc thực sự trả lại điện thoại cho cô.
Sau khi nhập mật khẩu thì có vài cuộc gọi nhỡ của dì Mi, còn có mấy biểu tượng cảm xúc được Thập Tứ gửi đến trên Wechat. Rôi còn Lục Mặc Trầm chỉ nhắn một tin: "Vẫn còn giận à?"
Mắt cô hơi run run, nhanh chóng xóa tin nhắn này đi. Nếu như không phải hôm đó anh cưỡng hôn cô thì cũng sẽ không để Vân Sa và Cố Trạm Vũ bắt được, hôm nay cô cũng sẽ không bị nhốt ở đây...
Vân Khanh nghĩ đến lời đe dọa của Cố Trạm Vũ... Rốt cuộc, cô vẫn giả vờ bình tĩnh gọi điện nói cho dì Mi biết mình đang ở đâu.
Chỉ hai ngày nữa thôi, cũng không sao cả.
Trong hai ngày này có rất nhiều người đến nhà, Cố Trạm Vũ nói là chuẩn bị một hình ảnh đẹp cho cô, bao gồm làm đẹp, spa, trang phục.
Mặt khác, còn chuẩn bị cho cô một bản ghi chép về cuộc đời của cô một cách hoàn hảo và giả dối, bắt cô ghi nhớ hết những điều trong bản ghi chép này. Muốn thể hiện với mọi người rằng từ khi cô và Cố Trạm Vũ yêu nhau rồi kết hôn, lúc nào cũng rất ngọt ngào.
Vân Khanh nhìn từng dòng chữ, lòng đau như cắt.
Cô cũng đã từng tưởng tượng về một cuộc sống hôn nhân viên mãn như vậy.
Còn về phần Cố Trạm Vũ, ba ngày nay đều đi làm về đúng giờ, thậm chí buổi trưa cũng về nhà ăn cơm. Tuy rằng Vân Khanh không ngồi cùng bàn với anh ta nhưng anh ta cũng không nói gì.
Ba ngày chung sống bên nhau, đây là điều mà năm năm qua chưa hề có. Mặc dù bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng khá giống một đôi vợ chồng nửa thật nửa giả.
Buổi chiều hôm đó trời có mưa phùn, se se lạnh ngày đông chí.
Vân Khanh từ trên lầu bước xuống trên đôi giày cao gót, cô mặc một bộ sườn xám xẻ cao lộ ra hai chân thon dài như ngọc mịn, làn da trắng như tuyết, lạnh nên hơi hồng lên. Có một lớp ren khẽ ẩn khẽ hiện, mái tóc dài của cô được búi lên vô cùng cẩn thận, lộ ra đôi hoa tai ngọc trai, đôi môi hồng như anh đào, nhìn cô nhỏ nhắn và lạnh lùng.
Tất cả lọt vào tầm mắt của Cố Trạm Vũ.
Ánh mắt anh ta vô cùng ngạc nhiên, con ngươi cũng khẽ lay động, rất muốn được ôm lấy vòng eo chỉ to bằng lòng bàn tay ấy.
Anh ta vẫn còn cảm xúc đối với cô.
Vân Khanh xoa hai tay lạnh phát run, kéo áo khoác lên mặc vào rồi chui vào xe.
Cố Trạm Vũ châm một điếu thuốc, hút xong mới lái xe đi.
Dường như lái xe rất dâu, lâu đến tận khi Vân Khinh băn khoăn không biết đang đi đến đâu, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi màn đêm buông xuống thì chiếc Lamborghini dừng lại.
Vân Khanh mở mắt, nhìn ra bên ngoài. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hình như là vào ngõ sâu trong hẻm. Những bức tường ở đây xây bằng gạch đỏ, kiến trúc rất cũ, rất cao, lộ ra vẻ uy nghiêm. Ánh đèn đường sáng trưng chiếu sáng xung quanh.
Vân Khanh phóng tầm mắt vào bên trong, một đình viện rất lớn.
Trước cửa đình viện có hai con sư tử, hai bên cổng còn có lính canh gác, khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được sự uy nghiêm, bất khả xâm phạm!
Nước sơn mà đỏ nhìn vô cùng cao quý, lại còn có tấm biển rồng bay phượng múa, X trạch?
Mấy chữ ở đằng trước Vân Khanh nhất thời chưa nhìn ra.
Trong lòng cô đầy nghi vấn, bản năng cảm thấy hơi thấp thỏm. Cô xoay đầu nhìn về phía Cố Trạm Vũ, hỏi: "Đây là đâu?"
"Đại viện quân khu." Ngón tay mảnh khảnh của Cố Trạm Vũ siết chặt tay lái, cau mày nhìn về phía cửa. Có thể nhìn ra anh ta cũng mang theo vài phần kính nể, vẻ mặt nghiêm túc, đáy mắt có suy tư, có hưng phấn, có khao khát.
Vân Khanh rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của Cố Trạm Vũ. Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện người đàn ông đẹp trai này hôm nay không giống bình thường.
Áo sơ mi thẳng tỉ mỉ, cạo râu sạch sẽ, bộ vest màu xanh đậm càng tôn thêm nét tinh tế và vẻ góc cạnh không tì vết của anh ta.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Cho dù Cố Diệu Thành trước kia là bí thư nhưng cũng không thể nào sống trong một quân khu lớn như thế này được.
Cố Trạm Vũ buông tay khỏi vô lăng, nắm lấy hai vai cô, thì thầm: "Ông ngoại tôi ở bên trong."
"Ông ngoại?" Vân Khanh chưa từng nghe anh ta nhắc đến.
Cố Trạm Vũ nở một nụ cười hiếm hoi: "Đúng, ông ngoại tôi. Vân Khanh, hôm nay tôi và mẹ chính thức nhận tổ tiên.Vào ngày quan trọng như thế, cô là vợ của tôi, theo lý cũng nên có mặt. Thế nên cô phải phối hợp với tôi cho thật tốt, hiểu chưa?"
Nhận tổ tiên?
Vân Khanh không hề biết Lục Nhu Hi có bối cảnh như thế nào, bây giờ xem ra có vẻ không đơn giản.
Cô nhìn ánh mắt Cố Trạm Vũ, lấp lánh có thần, trong lòng chợt hiểu tại sao gần đây anh ta không được bình thường.
Chẳng trách anh ta nói nhất định không li hôn, sau đó lại bắt cô về nhà. Anh ta và Vân Sa hay những người phụ nữ bên ngoài kia dạo gần đây đều không mặn không nhạt.
Thì ra không phải anh ta muốn níu kéo cô, níu kéo cuộc hôn nhân này. Đó chỉ bởi vì đây là cột mốc quan trọng trong cuộc đời anh ta, thế nên không thể xảy ra sai lầm.
Ấn tượng đầu tiên khi nhận họ hàng phải thật tốt đẹp.
Hơn nữa lần này có thể lấy cớ trói buộc cô một lần nữa, thế cũng tốt.
Vân Khanh cũng không nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, phảng phất giống như thê lương, lại như không thê lương.
"Tôi biết cô sẽ không dám phá đám, nhưng tôi cần cô phối hợp với tôi một cách tự nhiên nhất. Vân Khanh, coi như đêm nay tôi và cô thực sự hạnh phúc, được không?" Giọng nói lạnh lùng của anh ta mang theo chút ý tứ cầu xin.
Vân Khanh sững sờ nhìn Cố Trạm Vũ, rất muốn cười, cuối cùng cô gật đầu. Cho đến nay đều là anh ta ghét cô vì cô nhận cổ phần, nhưng cô lại chẳng bao giờ làm khó anh ta.
Diễn hạnh phúc khó lắm, cô sẽ cố gắng.
Cố Trạm Vũ buông lỏng bản thân, trầm giọng nói: "Đây cũng là một bữa tiệc Hồng Môn, bây giờ tôi sẽ nói rõ với cô tình huống phức tạp bên trong..."
...