Cú điện thoại này, Quý Tư Thần đương nhiên không chịu cúp máy rồi, không dễ gì mới chộp được cơ hội như vậy.
Cảm giác Vân Khanh ở đầu dây bên kia có dấu hiệu muốn cúp máy, Quý Tư Thần lập tức leo xuống đầu giường, xém chút bị kim đâm thủng da trên mu bàn tay, ống truyền dịch dài tung lên trong không trung: “Vân Khanh!”
Vân Khanh rất bình tĩnh, trừ không có hơi sức, nghe không ra giọng điệu khác thường: “Cậu chủ Quý còn có việc gì sao?”
Giống như búp bê không có tình cảm, Quý Tư Thần dùng nấm đấm đấm vào gối.
Lại còn hỏi anh ta có chuyện gì không?
Anh ta còn có chuyện gì đây.
Nhưng cuối cùng, một luồng không khí tràn qua cơ bụng 8 múi, nhưng cuối cùng cũng len lỏi đến tận cổ họng, giọng nói kiên định thốt ra nhưng thật buồn tẻ: “Tôi còn có thể nói gì ngoại trừ cậu ấy. Dù cô chỉ hỏi một câu ...... Bây giờ cậu ấy xuất hiện biến chứng và bại não, các bệnh vặt trên người cũng không ít. Hôm nay bác sĩ còn nói …... “
“Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”
“Vân Khanh? Vân Khanh ……. Tít tít tít”
“Xì. Người phụ nữ này!” Quý Tư Thần tức đến độ không kiểm soát được, nét mặt u ám, ném điện thoại ra xa.
Điện thoại văng ra tới cửa, đúng lúc cửa mở ra, cô y tá với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vừa bước vào bị dọa một phen hú vía.
Khi thấy gương mặt đồng đen trên giường bệnh, cô y tá đau lòng: “Quân đoàn trưởng, sao anh lại leo xuống rồi? Anh đúng là tường đồng vách sắt không cần mạng nữa à! Anh mau nằm xuống, vết thương do súng bắn trên chân anh coi như chơi nhà chòi sao?”
“Đâu phải chơi nhà chòi.” Ý của Quý Tư Thần tỏ ra tức giận: “Coi sống chết là chơi nhà chòi, nói buông tay là buông tay ngay, nhất quyết không qua lại à!”
Cô y tá nghe không hiểu, cô ta chớp chớp mắt: “Quân đoàn trưởng đang mỉa mai ai vậy?”
“Thiện nam tín nữ trên thế gian này đều là bạc tình bạc nghĩa.” Quý Tư Thần giương đôi mắt đào hoa khinh miệt, đôi mắt sâu hoắm rũ xuống, như thể anh ta đang nói về những điều sâu thẳm trong trái tim mình, khuôn mặt kiên quyết bỗng trở nên vô cảm. Một lúc sau, anh ta nhận thấy hương thơm đang đến gần, đôi mắt anh ta nhợt nhạt, anh ta liếc nhìn cô y tá đang tiến lại gần, vòng eo của cô ta nghiêng xuống, anh ta có vẻ nheo mắt lại, tỏ ra hứng thú, lại có ý mất hứng, nhấc cái chân dài, đưa tới đôi tay nhỏ mềm mại, anh ta nhắm mắt, giọng dày và trầm cất lên: “Mát xa cho ông.”
Gương mặt xinh đẹp của cô y tá đỏ ửng, vị quân đoàn trưởng này ở bệnh viện Bắc Nhân hống hách có tiếng, tìm bác sĩ Tần nhiều lần, một nửa y tá bác sĩ trong bệnh viện đều ghi nhớ. Quân đoàn trưởng có, không có trẻ tuổi đẹp trai, tuổi trẻ và khí phách thu hút càng không có. Nghe nói điểm mạnh nhất của anh ta, có biệt danh rất nổi tiếng, cái gì mà, dù sao cũng là biệt danh mô tả dữ dội!
Cô y tá di chuyển mát xa tay, giọng mềm mỏng như bông hỏi lại: “Quân gia, còn muốn mát xa chỗ nào nữa?”
Quý Tư Thần nhìn qua đầu gối mềm mại kia, anh ta hé mắt cười nửa vời: “Cô còn muốn mát xa chỗ nào?”
Thẩm Thanh Diệp đi từ ngoài vào thì nghe thấy bên trong có gì đó không ổn, anh ta nhíu mày và tâm trạng cáu kỉnh: “Em nói anh đừng có đi chỗ nào cũng biến nơi đó thành hoa liễu có được không? Anh là nhấc điệu trưởng đi đường hay sao vậy, Quý Thả Thả!”
Cô y tá bỗng dưng đỏ mặt, ngón tay mềm nhũn, đúng đúng đúng, chính là cái biệt danh Thả Thả này!
Thẩm Thanh Diệp liếc mắt nhìn cô y tá mặt đỏ như hoa đào, anh ta thấy phiền rồi xua tay: “Đi ra.” Lại thêm một câu: “Phó viện trưởng Tần của bệnh viện Bắc Nhân các người không có đề ra quy tắc hay sao? Dây dưa với bệnh nhân, làm trái điều lệ của bệnh viện, cẩn thận bị sa thải đó!”