A Quan ở tập đoàn Thịnh Thế nhận được tin tức thì đã không đuổi kịp nữa rồi.
Ông chủ tay vẫn đang đeo còng thì làm sao mà lái xe được?!
Anh ta lo lắng vô cùng, tập tức nghe theo lời của Bác sỹ Tần,từ phòng làm việc của Giám Đốc lấy một bộ vest, còn cầm theo cả máy cạo râu và một số đồ dùng cá nhân khác.
Bác sỹ Tần thở dài: “ Anh đến bệnh viện tuyến 2 chờ đi, những thứ đó có thể sẽ cần dùng đến.”
Sự thật đã chứng minh, Bác sỹ Tần quả nhiên là người hiểu rõ ông chủ nhất.
A Quan đến trước.
Buổi tối, anh ta đang đợi ở cổng bệnh viện thì có một chiếc huyndai Bắc Kinh đột nhiên chạy đến được chừng 10m rồi dừng lại trên bãi cỏ của Bệnh viện.
Người đi đường đều rất sợ hãi.
Loading...
A Quan giật mình, lập tức chạy lại, “ Giám Đốc Lục.” Anh ta cắn chặt răng, áp sát vào xe, mở cửa xe ra.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái xe nhanh chóng xuống xe.
A Quan liếc nhìn một lượt người đi đường, lấy từ trong túi ra một chiếc áo vest, để lên còng tay của Giám đốc Lục.
Lục Mặc Trầm làm gì mà có thời gina để ý đến mấy chuyện này, ánh mắt sắc bén, trực tiếp xông thẳng vào trong bệnh viện, “ Cô ấy ở đâu, đã tìm ra chưa?”
“ Tôi đã cùng Qúy thiếu tìm qua rồi.”
“ Dẫn đường.” Anh thúc giục, biểu hiện rất gấp rút môi mím chặt vào nhau.
A Quan không kịp đuổi theo bước chân dài của anh, anh đi nhanh quá, A Quan phải chạy theo, dẫn đường.
Bước vào tòa nhà nội trú thứ 3, một thủ hạ của Qúy Tư Thần ra tiếp đón.
Anh chạy đến thang máy, “ Ở lầu mấy?”
“ Giám đốc Lục, Vân tiểu thư ở lầu 1, bên tòa nhà nội trú phía Tây.”
Lục Mặc Trầm nhìn theo hướng chỉ tay của A Quan, đi được hai bước, đi qua một tấm cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn qua bản thân mình, đột nhiên khựng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn biển chỉ dẫn trên đầu.
“ Giám độc Lục?”
Người đàn ông mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh, mặt không cảm xúc, đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, thấp giọng nói, “ Tôi muốn để bản thân sạch sẽ rồi mới gặp cô ấy.”
A Quan giật mình, anh ta nhìn một cách kỹ càng thì anh vẫn phong lưu lãng tử như thế, chỉ có sự mệt mỏi ở tận sâu trong ánh mắt, hơi xộc xệc, cũng hơi luộm thuộm, râu mọc dài cả ra rồi, không được cạo gọn gàng, áo sơ mi còn xốc ra khỏi quần tây.
Tóc ngắn như dao. Phần tóc dài ra thì thõng xuống cặp lông mày.
Lộn xộn và ngỗ ngược.
Anh nói muốn chú ý một chút đến hình tượng bản thân, vì anh đến đây là để gặp Vân tiểu thư.
Trong lòng A Quan rất mềm yếu, còn Giám Đốc Lục là một người đàn ông đáng kính và lịch thiệp.
Quả nhiên đúng như Bác sỹ Tần dự liệu, A Quan khẽ cười, đưa chiếc túi xách đang cầm ra, “ Giám đốc Lục, bên đây có nhà vệ sinh.”
Nước chảy tí tách trong bồn rửa tay, Lục Mặc Trầm bị thẩm tra hai ngày trời vẫn chưa kịp rửa mặt, người đàn ông dáng dấp cao lớn, rửa sạch khuôn mặt rồi thấy như có một lớp ngọc bạc phủ lên, anh cầm lấy máy cạo râu.
A Quan cầm áo sơ mi, nhưng chợt phát hiện ra một vấn đề, còng tay của Giám đốc Lục, anh không mặc áo được.
“ Vậy thay quần đi.”
Động tay chân ở cục cảnh sát, quần cũng rách cả rồi.
Sửa sang lại bản thân rồi, anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang rất thẳng và dài, phòng của cô ấy ở phía tây.
Mỗi một bước đi của anh, rất kiên định, gấp gáp nhưng không hỗn loạn, ánh mắt trầm mặc.
Ngay cả khi cách còn 10 mét…. anh vẫn lo lắng nắm chặt lấy tay của mình.
Căn phòng bệnh đó là một phòng cách ly biệt lập, chỉ có một cánh cửa đi vào, phía cuối hành lang là một tấm kính, thuận tiện cho Bác sỹ quan sát tình hình của bệnh nhân kịp thời.
Ở cửa, có hai người bảo vệ đang đứng đó, ba người mặc áo cảnh sát, còn có cả… Cố Trạm Vũ.
Lúc chỉ còn cách tầm 2 mét, Cố Trạm Vũ xoay người lại, nhìn thấy anh, gương mặt lạnh lùng, “ Cậu dám đến đây một cách hoành tráng như vậy sao?”
“ Cô ấy ở bên trong đúng không?” Lục Mặc Trầm hỏi thẳng, anh cao hơn Cố Trạm Vũ 2 phân, đứng là có thể nhìn thấy cánh cửa phía sau Cố Trạm Vũ, có ghi cấm vào.
Giọng của anh trầm xuống nhưng đầy uy quyền, cũng rất nhẹ nhàng, giống như sợ dọa người ở bên trong phòng.
Cố Trạm Vũ giọng lạnh lùng, hạ thấp , “ Cô ấy ở bên trong, nhưng cô ấy không muốn gặp cậu, mặt đối mặt thì không được, cửa bị khóa bên trong rồi.”
Lục Mặc Trầm liếc nhìn tay nắm của và chiếc chìa khóa đang cắm ở đó, bắt Cố Trạm Vũ vặn chìa, quả thật cửa bị khóa từ bên trong rồi.
Anh không dám tự tiện xông vào, anh biết cô gặp anh sẽ không tốt.
Có Trạm Vũ bị sai bảo nhưng không hề tức giận, ngược lại đứng qua một bên, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, Cố Trạm Vũ lại bước qua thêm 2 bước nữa.